Chương trước
Chương sau
Khi đó hắn liền liếc mắt quan sát Tứ Hỉ và Tiểu Ninh tử, hắn nhận ra ngay người có vấn để là Tứ Hỉ, nhưng có điều hắn không thể lí giải được ngay cái tình huống đó, âm thanh đó từ đâu và tại sao Tứ Hỉ lại khác thường..

Hắn Quyết định im lặng quan sát, quả nhiên Tứ Hỉ vô cùng khác thường và âm thanh vang bên tai hắn ngày một nhiều ..

Sau khi quan sát hắn đã chắc chắn những âm thanh mà hắn nghe được đích thị là của Tứ Hỉ, mà đây còn là suy nghĩ nội tâm của tên tiểu tử đó, hành động của Tứ Hỉ và giọng nói bên tai hắn trùng khớp..

Mặc dù giọng nói nội tâm có hơi khác nhưng cũng không quan trọng, quan trọng là tại sao hắn lại nghe được nội tâm của Tứ Hỉ.

Thời gian trôi qua, hắn dần dần nhận ra một điều đáng sợ hơn rằng Tứ Hỉ đang ở bên cạnh hắn hiện tại không phải là Tứ Hỉ hắn biết mà là một người khác đang ở ngay chính bền trong của Tứ Hỉ..

Ban đầu hắn có chút cảnh giác nhưng sau đó liền nhận ra, tên Tứ Hỉ mới này không có ác ý hay kế hoạch nào

nham vao han ..

Dù sao Tứ Hỉ mới cũng có ích nên hắn cứ để yên như vậy, có y bên cạnh nguyên một ngày, mấy cái thứ kia cũng không xuất hiện lấy một lần chỉ cho đến khi hắn đi ngủ bọn chúng lại lâm le xuất hiện trong mộng của hắn, nhưng chỉ xuất hiện trong chốc lát bọn chúng lại kêu la rồi biến mất trả lại giấc ngủ bình yên cho hắn.

Sáng hôm sau hắn thức dậy thấy Tứ Hỉ mới ngủ cùng mình thì hắn đã sâu chuỗi lại mọi chuyện: một tên Tứ Hỉ mới mạnh hơn tên Tứ Hỉ cũ, có thể làm thứ kia biến mất trong nháy mắt chỉ cần tên tiểu tử này ở bên cạnh, hơn hết là hắn có thể nghe được nội tâm của Tứ Hỉ mới .

Tên Tứ Hỉ này đang có ích với hắn , y còn không có bất cứ ác ý nào với, thậm chí giờ đây hắn còn đang nắm rõ y trong lòng bàn tay qua việc nghe được nội tâm thì có gì tốt hơn là giữ y ở bên cạnh hắn .



Cũng bởi thế mà hắn mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho những hành động ngu ngốc kia của tên Tứ Hỉ mới..

Giờ đây thứ khiến hắn suy nghĩ nhiều nhất đó là không biết vì lí do gì mà hắn có thể nghe được mọi suy nghĩ của y..

Cho đến ngày hôm nay vừa xem tấu chương hắn vừa suy nghĩ rằng hay là tách ra khỏi Tứ Hỉ một chút thử xem , vậy là hắn cho Tiểu Ninh tử đưa y trở về..

Lúc đầu bọn chúng không hề xuất hiện làm hắn cứ tưởng rằng mọi chuyện xong rồi, nhưng sau khi hắn đi ngủ thì y như rằng bọn gớm ghiếc đó chỉ chực chờ có như vậy lập tức xuất hiện la hét ẩm ĩ lao như gió bám vào...

Ngay khi bọn chúng gần nhấn chìm hắn trong cơn ác mộng thì có một giọng nói vang lên thật to bên tai hắn "

Aaa Tề La quá yếu !", cũng bởi đó mà hắn đã thức giấc kịp thời...

Giờ đây xung quanh hẳn lại là những thứ không rõ hình dáng lượn lờ bao bọc hẳn bên trong đen kịt một khối.

Hắn thở ra, đưa tay xoa xoa mi tâm xoay người bước xuống giường , bên tai là những âm thanh rì rầm cùng với tiếng cười khó nghe...

Hắn bước ra khỏi tẩm cung, bước sang ngự phòng, hắn thả mình lên chiếc ghế bằng vàng kia mắt nhìn lên trần nhà chỉ thấy những thứ kia đang bay quanh lượn lờ..

Hắn cần phải gọi Tứ Hỉ tới, hắn thầm nghĩ vậy sau đó hắn mở mồm cất tiếng gọi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, giọng nói trong veo ngọt ngào của Tứ Hỉ đã vang lên cắt ngang lời hắn:



"Hoàng thượng!!"

Ngay khi cậu ấy bước vào, những thứ kia lập tức rít lên rồi biến mất trong chốc lát.

Hắn nhìn những thứ đó tan biến rồi từ từ nhằm mắt lại, ra lệnh :

"Đến đây!

Tôi xông vào một cách hiên ngang còn gọi 'hoàng thượng' rất chi là tự nhiên. Hành động này, nếu xét trong bối cảnh thời đại hiện tại, chắc chẳn tôi sẽ phải đối mặt với một hình phạt nghiêm khắc nào đó ví như là 10 trượng chẳng hạn...

Khi nhận ra điều đó thì tôi có chút giật mình, nhưng nhìn bộ dạng của hắn lúc này, tôi thấy tóc thì có chút rối, quần áo ngủ thì cũng chun chút xộc xệch và cả trên khuôn mặt cùng vùng cổ của hắn thì lấm tấm mồ hôi. Qua đó, tôi mạnh dạn đoán ngay rằng hắn đang say giấc nồng mà gặp phải ác mộng nên tỉnh giấc. Nếu quả thực là như vậy, thì hắn làm gì có tâm trạng để chú ý đến hành động vô phép vô tắc vừa rồi kia của tôi..

Tôi nghe lệnh tiến về phía hắn, ánh mắt láo lia rà xét hẳn, trong đầu thì ngập tràn những suy đoán và đánh giá về hắn.

Khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn một cánh tay, hẳn đã vươn tay ra mà không cần mở mắt, chính xác bắt trúng tôi ngay, rồi thu tay lại kéo mạnh để tôi ngồi vào lòng hắn.

Chưa kịp phản ứng, tôi đã cảm thấy mình bị ôm chặt trong vòng tay hắn sau đó hắn nhanh chóng vùi mặt vào vai tôi.

Cảm giác ấm áp từ cái ôm ấy khiến lòng tôi trào dâng những cảm xúc khó có thể diễn tả. Tôi liếc nhìn mái tóc trắng của hắn rồi đưa tay đặt lên lưng hắn tôi từng nhịp từng nhịp vỗ về hắn như là đang muốn trấn an một con mèo con đang hoảng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.