Thời gian cứ trôi qua, hơn năm phút rồi mà hắn vẫn giữ nguyên tư thế đó, hơi thở của hắn cũng nhẹ nhàng hơn ban đầu rất nhiều. Trong khi đó, cơ thể tôi bồng chốc cảm thấy mệt mỏi, rã rời bởi sự việc xảy ra ở nhà ăn trước đó. Đau nhói nơi cổ chân, có vẻ như đã bị trật nhẹ, lòng bàn tay cũng bị trẩy xước do cú ngã mà Tiểu Hùy gây ra.
Giờ đến cả khuôn mặt cũng có chút xót nhẹ, tựa như tôi vừa trải qua một trận thi đấu kịch tính nào đó để giành giải thưởng lớn ..
Sau một lúc an ủi hoàng đế thì tay tôi không còn muốn vỗ về hắn nữa, nếu hắn muốn mãi ngồi như vậy thì ít nhất cũng nên cho tôi một chút tiện nghi thoải mái. Tôi cứ vậy không suy nghĩ nhiều đưa tay ôm siết lấy hắn, đầu tôi cũng nghiêng sang một bên tựa lên đầu của hắn, tôi từ từ nhắm mắt lại.
Hắn bị tôi ôm bất ngờ thì mở to đôi mắt nhạt màu, nhưng chỉ trong chốc lát, sự lạnh lùng vốn có lại bao trùm lên khuôn mặt hắn. Hắn càng ôm siết vòng eo tôi chặt hơn.
"Đúng là không thể đoán trước được những hành động tiếp theo của ngươi khi ngươi không suy nghĩ gì cứ thế mà làm" - hắn thầm nghĩ.
Từ khi Tứ Hỉ vừa bước vào cảm xúc của hắn thay đổi liên tục mà đến cả hắn cũng không ngờ , từ cảm thấy nhẹ nhõm đến an tầm và cuối cùng là một cảm xúc lầng lầng khó tả đang dậy sóng ào ạt bên trong hẳn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-thai-giam-cua-hoang-de/3647847/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.