“Nói thật với đệ, phụ hoàng thực sự đã đánh Tam ca tỉnh ra.”
Vân Lệ vỗ vai Vân Hạc, thở dài nói: “Trước đây, Tam ca cảm thấy ngươi vô dụng nên luôn muốn bắt nạt ngươi, bây giờ ngươi đã lập được chiến công, còn ai dám nói ngươi vô dụng?”
“Hơn nữa, phụ hoàng cũng đã nói rõ, sẽ không thể lập ngươi làm thái tử, mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu đã như thế, ta còn nhắm vào ngươi làm gì?”
“Tam ca nghĩ đến việc ngươi sắp đi Sóc Bắc, huynh đệ chúng ta e rằng không còn cơ hội gặp lại nữa, nên ta cảm thấy rất có lỗi với ngươi...”
Vân Lệ nói rất chân thành!
Suýt chút nữa Vân Hạc đã tin.
“Tam ca có thể nói ra những lời này, ta thực sự rất vui.” Vân Hạc phối hợp với Vân Lệ, giả vờ cảm động.
“Dù thế nào, chúng ta cũng là huynh đệ!”
Vân Lệ vỗ vai Vân Hạc, hào phóng nói: “Sau này, ai dám bắt nạt ngươi, Tam ca sẽ thay ngươi ra mặt!”
“Thật sao?” Vân Hạc “cảm động” suýt khóc.
“Đương nhiên là thật!”
Vân Lệ trịnh trọng gật đầu, giả vờ u ám nói: “Ngươi sắp đi Sóc Bắc Tam ca không đối tốt với ngươi, thật sự sợ sau này không có cơ hội đi ngươi nữa!”
“Tam ca!"
Vân Hạc cảm động kêu lên một tiếng, một tay ôm lấy Vân Lệ: “Tam ca thật tốt bụng, trước kia là ta hiểu lầm ngươi, Tam ca, ta xin lỗi ngươi, hu hu...”
Vân Hạc vừa “gào khóc”, vừa xoa lưng Vân Lệ.
Vết thương sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3455080/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.