Sắc mặt Văn đế bình tĩnh nhưng Vân Đình cảm nhận được sự tức giận của ông ấy.
“Công! Công... công lớn!”
Vân Đình khó khăn ngẩng đầu lên, lo sợ nói: “Là... là nhi thần lấy lòng dạ tiểu nhân mà suy đoán ý đồ của Lục đệ, xin phụ hoàng giáng tội!”
“Trẫm lười đánh ngươi!”
Văn đế lạnh lùng nhìn Vân Đình: “Ngươi với Tam ca của ngươi đến ngày đại hôn của Lão Lục phải tặng một món quà hậu hĩnh! Nếu dám làm qua loa, trầm tuyệt đối không tha thứ!”
“Tạ ơn phụ hoàng!”
Vân Đình vội vàng cảm ơn, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
May mà chỉ là tặng quà, không phải phạt nặng.
Nhìn bộ dạng của Vân Đình, trong lòng Vân Lệ không khỏi suy nghĩ.
Hôm nay Lão Lục lại gián tiếp khiến Lão Tứ mất mặt trước quần thần.
Có lẽ, có thể châm ngòi Lão Tứ đối phó Lão Lục!
Ừm, mình sẽ làm người tốt!
Người xấu để Lão Tứ làm!
“Cút đi!”
Văn đế phất tay, ra hiệu cho Mục Thuận tuyên bố bãi triều.
“Dụ quốc công, ngươi muốn đi đâu?”
Lúc này, Văn đế đột nhiên gọi Tiêu Vạn Cừu đang muốn bỏ chạy.
Tiêu Vạn Cừu đột nhiên dừng lại, giả vờ ngơ ngác nhìn Văn đế: “Thánh thượng gọi lão thần có chuyện gì?”
Văn đế cười trừng mắt nhìn Tiêu Vạn Cừu, sau đó chỉ vào thanh đao trên tay ông ta: “Sao nào, ngươi muốn lấy bảo đao Lão Lục dâng cho trẫm sao?”
“À???”
Tiêu Vạn Cừu giả bộ ngạc nhiên, rồi ngại ngùng cười: “Xem trí nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3455079/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.