Buổi chiều, Vân Hạc nghiêm túc lắng nghe Tiêu Định Vũ giảng giải về các trận chiến và cách phá trận tương ứng.
Sau vài ngày theo học Tiêu Định Vũ, Vân Hạc đã thu hoạch được đại khái.
Vân Hạc cũng dần điều chỉnh lại trạng thái, dẹp bỏ thái độ thong dong cợt nhả ban đầu và trở nên nghiêm túc hơn.
Chỉ có điều, dù trong nội tâm hắn nghiêm túc nhưng ngoài mặt vẫn dửng dưng như không.
Muốn để mọi người nhìn thấy, hắn không phải là chỉ huy xuất quân tầm phào.
Thời điểm Tiêu Định Vũ vẫn đang nói hăng say, nước miếng bay loạn thì bên ngoài bỗng truyền đến giọng nói hoảng loạn.
“Tiêu thống lĩnh, xảy ra chuyện lớn rồi, không hay rồi...." Tiêu Định Vũ bỗng cau mày.
Khi người nọ bước vào, Tiêu Định Vũ lập tức đen mặt răn dạy: "Làm gì mà phải hoảng loạn thế, còn ra thể thống gì không?" Người nọ hoảng loạn vô cùng: "Tiêu thống lĩnh, Vinh quốc công xông vào..." “Ngươi nói ai?"
Sắc mặt Tiêu Định Vũ bỗng thay đổi, dáng vẻ căng thẳng như chuẩn bị đối đầu với một kẻ địch mạnh.
"Vinh... Vinh quốc công!" Người nọ bẩm báo lại lần nữa.
"Có chắc chắn là hắn không?" Tiêu Định Vũ hỏi với vẻ hoảng loạn. "Sao mà không chắc được chứ? Vinh quốc công đã xông vào rồi!" Sắc mặt người nọ hơi tái nhợt, giống như là rất sợ hãi.
“Được, được, ta biết rồi!"
Tiêu Định Vũ bực bội xua tay, sau đó lại nói với Vân Hạc: "Điện hạ, xin lỗi vì giờ thần không thể tiếp người được, thần đi nghênh đón lão già khốn nạn... À không, lão già...!"
"Để ta đi cùng ngươi!" Vân Hạc đứng dậy.
"Ừm... Cũng được!"
Tiêu Định Vũ khẽ gật đầu, sau đó vội vàng đi ra ngoài. Vân Hạc tò mò: "Tiêu thống lĩnh, Vinh quốc công này là ai vậy? Ông ta tự tiện xông vào doanh trại, nhưng sao ta thấy giống như các ngươi đang sợ ông ta?"
Tiêu Định Vũ hơi sửng sốt: "Điện hạ không biết Vinh quốc công của Tân Lục Cảm sao?"
Cúm gia cầm?
Tại sao không gọi là dịch heo?
Nét mặt Vân Hạc tối đen, lắc đầu nói: “Đúng là không biết thật.”
Tiêu Định Vũ lại sửng sốt lần nữa, sau đó vỗ đầu một cái rồi nói: “Suýt nữa là thần quên mất, điện hạ không quan tâm chuyện triều chính. Mà suốt bao năm nay, Vinh quốc công lại chưa từng vào cung, điện hạ không biết hắn cũng là điều bình thường...”
Tiêu Định Vũ vừa vội vã bước ra ngoài vừa kể cho Vân Hạc nghe về đối phương.
Vinh quốc công, Tân Lục Cảm. Người này là kẻ ác bá nhất trong vương triều Đại Càn, kẻ vung đao số một... Chỉ cần lão già này còn ở trong triều đình, chắc chắn triều đình sẽ loạn hơn cả chợ.
Nói đến những việc làm xấu xa của Tân Lục Cảm, quả thức là nhiều đến nỗi không kể hết.
Nhưng Tần Lục Cảm lại được Văn đế tin tưởng, mỗi lần phạm sai lầm chỉ toàn bị phạt bằng lương bổng.
Bổng lộc của Tần Lục Cảm đã bị phạt dài đến cả một trăm năm sau rồi cũng nên!
Sáu năm trước, trước khi cuộc đại chiến Sóc Bắc diễn ra, trong triều vẫn còn rất nhiều ý kiến phản đối.
Tần Lục Cảm nổi cơn điên, đánh đám quần thần phản đối một trận tơi bời ngay tại triều đình, đánh đến nỗi những người đó phải kêu cha gọi mẹ, vắt giò lên
cổ chạy.
Ngay cả ân sư của Văn đế là Chương Hoè cũng không có may mẫn trốn thoát.
Sau chuyện lần đó, Văn đế nhân cơ hội trừng phạt Tần Lục Cảm vô cùng nghiêm khắc, không cho ông ta vào triều để tham dự chuyện triều chính nữa, đồng thời phạt trừ bổng lộc ba năm.
Từ khi ấy trở đi, triều đình mới được bình an.
Văn đế không cho Tần Lục Cảm tham dự chuyện triều chính, Tân Lục Cảm cũng không vào cung.
Vì lẽ đó mà các buổi tiệc lớn nhỏ trong cung luôn không có sự xuất hiện của Tân Lục Cảm.
Chỉ có điều, Văn đế vẫn sẽ sai người ban thưởng cho Tân Lục Cảm một số đồ vật vào những ngày lễ ngày tết.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]