Vân Hạc hơi ngước mắt lên, yên lặng nhớ kỹ mặt mũi những người này.
Cuốn sổ nhỏ trong lòng lại có thêm mấy người. "Im miệng." Đúng lúc này, bỗng nhiên Văn Đế hét lên. Mãi tới lúc này, mọi người mới yên tĩnh lại.
"Lão Lục, ngươi còn lời gì để nói nữa không?" Văn Đế liếc mắt nhìn Vân Hạc, lạnh lùng chất vấn.
Vân Hạc khẽ lắc đầu, cười khổ: "Nhi thần... không còn lời nào để nói."
"Nói như vậy tức là ngươi thừa nhận à?" Ánh mắt sắc bén của Văn Đế bỗng dao động.
"Nhi thần có thừa nhận hay không cũng không có gì khác biệt."
Vân Hạc tiếp tục cười khổ: "Nhi thần không thể giải thích, cũng không thể tự chứng minh trong sạch. Cho dù nhi thần không thừa nhận, đối mặt bằng chứng mà người Bắc Hoàn để lại, nhi thần còn có thể nói gì?"
"Lục điện hạ, ngài có thể giải thích."
Tiêu Vạn Cừu nhắc nhở: "Chẳng phải ngài nói khối rubik kia là ngài xem từ một quyển sách cổ sao? Ngài lấy quyển sách cổ kia ra, chẳng phải có thể tự chứng minh trong sạch à?"
Đây là cơ hội tự chứng minh trong sạch duy nhất của Vân Hạc.
Chỉ cần xác thực hắn xem từ trong sách ra thì có thể chứng minh hắn không thông đồng với Bắc Hoàn.
"Đúng." Văn Đế gật đầu: "Ngươi lấy quyển sách cổ kia ra cho trãm xem thử"
"Đây đều là chuyện nhiều năm trước rồi." Vân Hạc bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhi thần chỉ nhớ rõ quyển sách cổ kia gọi là 'Cách
Vật, bây giờ cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3438313/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.