Chúng thần rối rít tấu thỉnh, nhưng mà Văn Đế chậm chạp không chịu nói.
"Bệ hạ, không bằng cho Lục điện hạ một cơ hội đối chất với sứ đoàn Bắc Hoàn?"
Lúc này Tiêu Vạn Cừu lại đứng ra, nỗ lực lần cuối.
"Bản thân Lục điện hạ cũng thừa nhận, còn cần đối chất sao?"
Từ Thực Phủ lạnh lùng nói: "Cho dù hôm nay hắn có cơ hội đối chất trước mặt cùng sứ đoàn Bắc Hoàn, người sứ đoàn Bắc Hoàn sẽ thừa nhận sao?”
Từ Thực Phủ cũng nhận được sứ tàn đồng của phần lớn mọi người.
Thậm chí ngay cả Vân Hạc cũng đồng ý. Cho dù có cơ hội này thì cũng chỉ là kéo dài thời gian.
Ban Bố chắc chắn sẽ không thừa nhận đang hãm hại mình.
Thậm chí vô cùng có khả năng đổ đầu vào lửa.
Một câu nói của Từ Thực Phủ lần nữa khiến Tiêu Vạn Cừu á khẩu không trả lời được. Một võ tướng như Tiêu Vạn Cừu đấu võ mồm với văn thần chắc chăn không nói lại.
Im lặng rất lâu, bỗng nhiên Tiêu Vạn Cừu tiếng lên một bước, "bịch" một tiếng quỳ dưới đất: "Bệ hạ, dù Lục điện hạ cũng là hoàng tử, cho dù muốn ban chết thì cũng không thể chị dựa vào một phong thư đã ban chết được. Lão thần cầu xin bệ hạ để lão thần điều tra việc này, lão thần chắc chắn điều tra ra chân tướng."
Nhìn Tiêu Vạn Cừu quỳ xuống đất cầu xin, trong lòng Vân Hạc không khỏi thầm cảm kích.
Vào lúc này người đồng ý giúp mình thực sự quá hiếm có.
Quan trọng là hắn gặp mặt Tiêu Vạn Cừu cũng không nhiều, chỉ nói vài lời vào ngày hôm trước lúc bày tiệc mời sứ đoàn Bắc Hoàn mà thôi.
Mặc dù hắn chắc chắn có thể phá cục, nhưng vẫn nhớ phần nhân tình này của Tiêu Vạn Cừu. "Lão tướng quân xin đứng lên." Văn Đế ra hiệu Mục Thuận đỡ Tiêu Vạn Cừu dậy, lại khế vuốt cằm nói: "Lão tướng quân nói có lý, cho dù muốn ban chết cho lão Lục thì cũng phải điều tra chân tướng của việc này rồi nói."
"Đa tạ bệ hạ."
"Đa tạ phụ hoàng."
Tiêu Vạn Cừu và Vân Hạc cùng lên tiếng.
Từ Thực Phủ và Vân Lệ căm hận nhìn chằm chằm Tiêu Vạn Cừu, trong lòng thầm mắng lão tặc một tiếng.
Có điều bọn họ cũng hoàn toàn không lo lắng. Bọn họ đã xử lý sạch sẽ tất cả cái đuôi rồi.
Mặc kệ Tiêu Vạn Cừu thăm dò kiểu gì thì cũng không tra ra được.
Chỉ cần Tiêu Vạn Cừu không thể trả trong sạch cho Vân Hạc thì Vân Hạc chắc chắn phải chết.
Đây vốn chính là ván cờ chết.
Văn Đế trừng mắt nhìn Vân Hạc, tức giận nói: "Đừng tạ ơn trãm, tạ ơn Tiêu lão tướng quân đi." "Đa tạ Dụ quốc công." Vân Hạc cúi người hành lễ.
Tiêu Vạn Cừu vung tay, chân thành nói: "Lão hủ nguyện tin tưởng điện hạ một lần."
"Cảm ơn." Vân Hạc thành thật nói. "Được rồi! Việc này tạm thời như vậy!"
Văn Đế vung tay, lại hỏi quần thần: "Còn chuyện gì khác dâng tấu không?"
Đang lúc nói chuyện, ánh mắt của Văn Đế liếc mắt nhìn về phía Vân Lệ.
Nhưng mà Văn Đế chờ thật lâu mà Vân Lệ cũng không đứng ra.
"Bệ hạ, có nên giam Lục điện hạ lại trước không?" Từ Thực Phủ khom người dò hỏi.
"Không vội!" Văn Đế khoát tay: "Đợi gặp sứ đoàn Bắc Hoàn rồi nói! Lế nào trãẫm còn sợ hắn chạy?"
Từ Thực Phủ bị mất mặt, ngoan ngoãn lui ra. Trong lòng Vân Hạc dao động, yên lặng suy nghĩ.
Trong có vẻ đã biết lão cha hời này đã nhận được một vài lời đồn.
Văn Đế đang diễn trò. Ông ấy cũng kết luận mình bị hãm hại.
Ông ấy cố ý làm một màn như thế để xem thử ai đang gây sóng gió sau lưng.
Nếu không như thế nào cũng có thể áp giải mình vào thiên lao trước.
Lúc này thái giám ngoài cung báo lại rằng sứ đoàn Bắc Hoàn đã cầu kiến ngoài cung.
"Tuyên." Văn Đế vung tay lên, mệnh lệnh quần thần: "Chuyện của lão Lục, ai cũng không được nhắc tới trước mặt sứ đoàn Bắc Hoàn! Trãẫm ngược lại muốn xem thử bọn họ thông đồng như thế nào."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]