Mục Thuận không dám thất lễ, lần một vòng ra ngoài.
"Cốc cốc..." Vân Hạc đang ngủ say bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
"Điện hạ, người trong cung đến." Ngoài cửa truyền tới tiếng của quản gia.
*“.” Vân Hạc cạn lời.
Điên à? Nửa đêm canh ba chạy tới chỗ hẳn làm gì? Lế nào bởi vì chuyện tham ô bạc an ủi?
"Ngươi lo pha trà trước đi, ta tới ngay." Vân Hạc dặn dò một tiếng rồi lập tức rời giường.
Tân Sênh chạy tới: "Điện hạ, để nô tỳ cởϊ áσ cho ngài."
"Được rồi, được rồi! Ta tự mình làm là được!" Vân Hạc ngăn Tân Sênh lại, tự mình mặc y phục tử tế.
Vân Hạc nhanh chóng mặc đồ xong đi ra ngoài.
Nhìn thấy Vân Hạc, thái giám trong cung vội hành lễ, sau đó nói: "Lục điện hạ, bệ hạ dặn dò ngày mai lên triều sớm nửa canh giờ."
Trò gì vậy?
Sớm nửa canh giờ?
Cái quần què gì thế?
Không để người ta ngủ đúng không?
"Được, ta biết rồi." Vân Hạc buồn bực đồng ý rồi hỏi tiếp: "Có phải xảy ra chuyện lớn gì không?”
"Không rõ lắm" Thái giám truyền lời nói: "Có điều nhìn sắc mặt của Mục tổng quản thì chắc hẳn không phải chuyện
tốt gì."
"Được, đa tạ công công." Vân Hạc gật đầu, lại sai quản gia thưởng cho công công truyền lời mấy lượng bạc.
Xem ra hơn một nửa là bởi vì chuyện tham ô bạc an ủi.
Mặc kệ ông ấy, ngược lại đạt được mục đích của mình là chính.
Dù gì Đỗ Bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3438311/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.