Nét mặt Vân Lệ nhuốm sương lạnh, sát khí âm trầm, nghiêm nghị nói: "Như vậy còn chưa đủ! Chúng ta cần phải nhanh chóng nghĩ ra cách, cần phải bóp chết cái tên phế vật này từ trong trứng nước, quyết không được để nó phát triển."
"Yên tâm, ta đã có cách”
Từ Thực Phủ cười nham hiểm, nói: "Ta đã thiết kế xong kết cục cho tên rác rưởi kia rồi! Chỉ cần người Bắc Hoàn chịu phối hợp, tên rác rưởi kia sẽ rơi vào thế vạn kiếp bất phục!"
"Hửm?"
Nét mặt Vân Lệ vui mừng, vội vàng hỏi: "Kết cục gì?"
Trong mắt Từ Thực Phủ lóe qua tia rét lạnh, y lạnh lùng nói: "Kết cục chắc chắn là phải chết!"
Lúc Vân Hạc đưa Thẩm Hinh đến Thẩm gia thì đêm đã khuya.
Nhìn thấy Thẩm Hinh bình yên vô sự trở về, cuối cùng mấy người Thẩm phu nhân cũng đã yên tâm.
Điều họ sợ nhất đó là Thẩm Hinh đi theo rồi bị ức hϊếp.
Có điều, vừa nhìn thấy Vân Hạc, Thẩm phu nhân đã lập tức mất vui.
"Tham kiến Điện hạ."
Thẩm phu nhân hành lễ đơn giản, sau đó sầm mặt nói với hai nhi tức: "Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, đi về nghỉ ngơi sớm đi!"
Dứt lời, Thẩm phu nhân lập tức đi vào trong phòng.
"Nương, từ từ đã!"
Thẩm Hinh gọi Thẩm phu nhân lại: "Nương không muốn biết chúng con đã gặp chuyện gì ở trong cung sao?"
"Không muốn biết, cũng không có tâm trạng muốn biết!"
Thẩm phu nhân không thèm quay đầu lại, đáp một câu sau đó đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3438296/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.