Đồng ý băng miệng thì có ích gì đâu chứ?
Giấy trắng mực đen viết rõ còn chưa có tác dụng kia kìal
Chỉ khi Bắc Hoàn rút lui, để tướng sĩ Đại Càn tiến vào, vậy mới được tính là giành lại lãnh thổ đã mất.
Trong lúc hai mẫu tử Thẩm Hinh trò chuyện với nhau, Vân Hạc cũng đi theo Diệp Tử đến hậu hoa viên.
Vệ Sương lấy cớ chăm sóc con để về phòng. "Làm giúp ta một việc, được chứ?”
Vân Hạc đảo mắt nhìn một vòng, rồi đi thẳng vào vấn đề chính.
Diệp Tử nhướn mày cười: "Lục điện hạ, đệ hơi thẳng thừng quá rồi đấy."
"Nói chuyện với người thông minh thì không cần vòng vo." Vân Hạc mỉm cười: "Tỷ có yêu cầu gì thì cứ nói ra, nếu ta có thể làm được thì ta sẽ cố gắng hết sức làm cho tỷ."
"Tỷ không có yêu cầu gì thật."
Diệp Tử nhẹ nhàng lắc đầu: "Nhưng tỷ phải suy tính xem thuyền của đệ có đáng để lên hay không!"
"Nói thật thì tỷ không có sự lựa chọn đâu!" Vân Hạc lắc đầu nói: "Tỷ chỉ có hai con đường, làm việc cho ta, hoặc là tố
giác ta với phụ hoàng, nói ta giấu tài, ủ mưu gây rối!"
Thẩm Hinh bị ban hôn cho hắn rồi, nàng ấy lại là nhị tẩu của Thẩm Hinh, bọn họ vốn là người cùng thuyền.
"Không ngờ rằng đệ cũng có lúc bá đạo như vậy đó!"
Diệp Tử bất ngờ, liếc hắn một cái, sau đó cười khổ nói: "Vậy đệ sợ tỷ tố giác không?"
"Tỷ nói xem?"
Vân Hạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3438297/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.