Ban Bố quỳ xuống, sứ đoàn Bắc Hoàn và những người khác cũng quỳ xuống theo.
Cho dù bọn họ không cam lòng thì bây giờ cũng phải quỳ.
Nếu bây giờ mà lật lọng, vậy thì đừng mơ là thương lượng đến chuyện xin lương thực.
Thấy người Bắc Hoàn quỳ đầy dưới điện, Văn Đế mừng khôn xiết.
Năm năm!
Tên quốc sư Bắc Hoàn này chính là tên đã khiến ông ấy suýt bị bắt năm năm trước, cuối cùng đối phương vẫn quỳ rạp trước mặt mình.
Như vậy cũng coi như là trả được mối thù năm năm trước!
Quan trọng hơn là Đại Càn đã giành lại được mảnh đất đã mất, cho dù ông ấy có chết thì cũng đã có thể hãnh diện gặp liệt tổ liệt tông.
Sử sách đời sau sẽ không ai mắng ông ấy là Hoàng đế mất nước nữa.
Cảm xúc của Văn Đế sôi trào, cố tình trì hoãn một lát rồi mới từ tốn giơ tay lên nói: "Chư vị sứ giả, miễn lễ! Người đâu, ban ngồi!"
"Tạ ơn Hoàng đế Đại Càn!"
Lúc này người Bắc Hoàn mới từ từ đứng dậy, vẻ mặt đầy khó coi.
Ban Bố hung hăng lườm Vân Hạc một cái.
Vân Hạc bĩu môi, trong lòng chửi thầm "tên chó già", sớm muộn gì lão tử cũng diệt sạch Bắc Hoàn các ngươi!
Để xem ngươi còn dám lườm lão tử nữa không!
Sứ đoàn Bắc Hoàn lần lượt ngồi xuống ghế, Văn Đế đang vui vẻ nên lập tức cho người dâng rượu và thức ăn lên.
Có chuyện vui ngày hôm nay, bầu không khí của yến tiệc cũng khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3438295/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.