Chỉ có Vân Lệ và những người theo phe hắn ta là sắc mặt u ám nhưng vẫn cố nở nụ cười.
Đáng chết!
Đồ ngu này thật sự có thể nhắm mắt cũng có thể lắp lại nó sao?
Đối mặt với sự cười nhạo của mọi người, Ban Bố vô cùng tức giận, điên cuồng hét lên.
Cười đi! Cứ cười đi Sẽ có lúc các ngươi phải khóc!
Thịt mà Bắc Hoàn bọn ta ăn vào miệng rồi, còn có thể trả cho các ngươi sao?
Nằm mơ đi! Có bản lĩnh thì đến lấy lại mảnh đất đã mất đi! Hôm nay cứ để các ngươi vui vẻ đất
Chờ chúng ta đạt được mục đích, rồi sẽ khiến các ngươi khóc!
"Được rồi, được rồi!"
Văn Đế giơ tay ngăn cản mọi người, trừng mắt nhìn Vân Hạc một cái, cười như không cười nhìn về phía Ban Bố: "Quốc sư, ngài có chịu thua cược không?”
Ban Bố nghẹn lại, nghiến răng nói: "Ta là nam nhi Bắc Hoàn, từ xưa đến nay nói lời giữ lời, đã cược với Lục hoàng tử đương nhiên đồng ý nhận thua!"
Nói xong, Ban Bố cởi bội đao của mình rồi ra lệnh mọi người cởi bội đao của mình ra.
Mặc dù những người trong sứ đoàn Bắc Hoàn không muốn nhưng Ban Bố đã lên tiếng, họ không còn cách nào chỉ đành ngoan ngoãn tháo xuống.
Thấy hành động của họ, mọi người vui mừng không thôi.
Trước đây họ còn lo lăng rằng Ban Bố sẽ không nhận thual
Chỉ cần chịu thua là được rồi!
Chỉ cần chịu thua cược, Đại Càn sẽ có thể lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3438294/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.