Một bữa tiệc tân gia mà không ai đến thăm đã giúp Vân Hạc kiếm lời đầy bồn đầy bát.
Mặc dù Văn Đế bởi vì quốc sự nên không có tự mình đến đây, nhưng cũng sai người đưa lễ vật tới.
Văn Đế đã tặng quà, thì những hoàng tử, công chúa kia cũng tự nhiên không thể không tặng.
Còn có rất nhiều người mà hắn không đến phát thϊếp mời cũng cho người đưa lễ vật tới.
Theo ước tính sơ bộ, chỉ riêng những lễ vật này đã có giá trị mười vạn lượng bạc.
Bây giờ vấn đề đau đầu là làm thế nào để kiếm tiền từ những thứ này.
Ngày hôm trước thu lễ, ngày hôm sau đã bán ra ngoài, chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì cũng không tốt!
Vân Hạc nghĩ đến nửa đêm mà vẫn không nghĩ được lý do hợp lý nào, cuối cùng dứt khoát lười nghĩ nữa.
Dù sao đến lúc đại hôn còn phải thu một đợt lễ vật nữa, đến lúc đó nghĩ biện pháp quy sang tiền một thể vậy!
Đêm khuya, trong hoàng cung.
"Tình huống bên lão Lục như thế nào?"
Văn Đế cho người lui hết ra rồi đơn độc gọi ảnh vệ tới hỏi thăm.
Ảnh vệ trả lời: "Hầu như văn võ cả triều đều đưa lễ vật qua, ngoại trừ Lục hoàng tử phi thì không có ai đến phủ chúc mừng cả."
"Lão Lục phản ứng thế nào?"
Văn Đế lần nữa hỏi thăm.
Ảnh vệ nói: "Nghe người trong phủ nói, hình như tâm trạng của Lục điện hạ không được tốt lắm, đến giữa trưa cũng chưa ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3438274/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.