Vân Hạc vẫn không lên tiếng như cũ, cứ như vậy nhìn Thẩm Hinh.
Không hiểu sao, Thẩm Hinh lại bị nhìn đến xấu hổ.
Cuối cùng, Thẩm Hinh vẫn không dám làm gì Vân Hạc, oán hận không thôi buông tay Vân Hạc ra.
Vân Hạc nhẹ nhàng hoạt động cánh tay, lại hỏi: "Xem ra, võ công của ngươi không tệ!"
"Dư sức để xử ngươi!"
Thẩm Hinh hừ lạnh, vẫn không quên lạnh lùng cảnh cáo Vân Hạc: "Lần sau còn dám động tay chân nữa thì ta nhất định sẽ bẻ tay ngươi!"
Vân Hạc buồn cười: "Đừng nói chuyện tàn nhẫn như thế! Ngươi không mệt hả?"
"Ta..."
Thẩm Hinh cứng họng.
Rõ ràng nàng tức giận đến muốn chết, nhưng lại không thể làm gì Vân Hạc, chỉ có thể ngồi ở chỗ đó phụng phịu.
Vân Hạc mỉm cười liếc nhìn Thẩm Hinh một chút, lại hỏi: "Ngươi tự mình tới, hay là có người gọi ngươi tới đây?"
Thẩm Hinh hừ lạnh: "Nếu không phải thân thể mẫu thân ta và những người khác không thoải mái, thì ta còn lâu mới đến!"
Đúng là nàng không muốn đến, nhưng lại không thể không đến.
Tựa như nhị tẩu Diệp Tử đã nói, nơi này sắp tới cũng là nhà của nàng!
Dù chỉ là đi ngang qua sân khấu thì cũng phải đến nhìn một chút!
Nhìn dáng vẻ không tình nguyện này của nàng, Vân Hạc không khỏi lắc đầu cười một tiếng: "Nếu ngươi không muốn nhìn thấy ta, vậy thì đến nơi khác đi! Hoặc là về nhà ngươi cũng được."
Thẩm Hinh nghe vậy thì lập tức đứng dậy.
Nhưng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3438273/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.