"Hẳn là vô ý."
Ảnh vệ nói: "Lục điện hạ nhờ Viên Tông viết giùm thiệp mời, là bởi vì chữ viết tay của hắn không dễ nhìn, đổi ngựa của phụ tử Viên Tông là bởi vì Lục điện hạ vừa chuyển vào trong phủ, không biết con ngựa kia là của phụ tử Viên Khuê..."
“..."
Nghe ảnh vệ bẩm báo, khuôn mặt Văn Đế đột nhiên giật nhẹ.
Ông ấy vừa cảm thấy chuyện này buồn cười, vừa cảm thấy đứa con kia của mình thực sự quá vô dụng.
Văn Đế âm thầm suy nghĩ một phen, rồi ra lệnh cho ảnh vệ: "Tìm một cơ hội đánh Viên Khuê một trận! Đừng bại lộ thân phận là được!"
"Hả?"
Ảnh vệ ngự tiền thất lễ, ngạc nhiên nhìn Văn Đế.
Lặng lẽ đánh Viên Khuê một trận?
Cái này... Cái này cũng không giống chuyện mà Văn Đế có thể làm.
"Hả cái gì mà hả?"
Văn Đế trừng mắt nhìn Ảnh vệ một cái: "Cứ làm theo là được!"
Viên Khuê đẩy nhi tử của ông ấy ngã ngựa, theo tính tình nóng nảy của mình, sẽ không thiếu phần thưởng mấy chục đại bản cho Viên Khuê.
Nhưng Vân Hạc đã nhận lễ vật mà phụ tử Viên Tông mang đến, nếu ông ấy còn xử phạt Viên Khuê nữa thì không quá thích hợp.
Nhưng ông ấy lại nuốt không trôi khẩu khí này, nên chỉ có thể phái người lặng lẽ đánh Viên Khuê một trận.
Ảnh vệ nhận lệnh, khom người cáo lui.
Đợi đến khi ảnh vệ rời đi, Văn Đế lại không khỏi thầm mắng: "Tên phế vật này! Bị người đẩy ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-tro-thanh-nguoi-manh-nhat/3438275/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.