Nếu nói sai đáng bị chém đầu thì Ngự sử đài sớm đã bị chém đầu từ lâu rồi.
Huống chi Kim Phi còn là quốc sư đương triều, có công lớn với Đại Khang, sao có thể chỉ vì một lời nói mà bị chém đầu?
Chém Kim Phi, sợ là Đại Khang sẽ lập tức hỗn loạn.
Thiết Thế Hâm thấy Từ Cương không nói nên lời, nhanh chóng bước đến hòa giải: "Tiên sinh, Từ đại nhân nói chuyện thẳng thắn, tiên sinh đừng tức giận!"
“Tiên sinh, vừa rồi là do hạ quan kích động nên mới nói năng xằng bậy, xin tiên sinh trách phạt!”
Từ Cương cũng rất thức thời, lúc này cúi đầu nhận sai.
Ta biết trách nhiệm của quan Ngự sử đài các ông là tìm ra lỗi, nhưng ông không thể cố ý vạch lá tìm sâu như vậy được!"
Kim Phi nói: "Lần sau trước khi nói, hy vọng ông hãy suy nghĩ thật kỹ, thật sự là vì xã tắc Đại Khang, chứ không phải chỉ để lấy danh tiếng mà không sợ xem trời bằng vung, đã nhớ chưa?"
"Đã nhớ!" Từ Cương nặng nề gật đầu.
Kim Phi thấy ông ta đã có thái độ thừa nhận sai lầm như vậy, bực dọc trong lòng cũng tiêu tán hơn phân nữa.
Nhìn thấy Nhuận Nương bưng ấm nước từ trong bếp đi ra, Kim Phi xoay người đi về phía thư phòng: “Vào trong chuyện đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Nhuận Nương bưng ấm nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3429187/chuong-3774.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.