Chương trước
Chương sau


Kim Phi dở khóc dở cười nói: “Bệ hạ là vợ của ta, ta không có ý xúc phạm cô ấy, chẳng qua ta chỉ là đang tiện nói về chuyện này mà thôi!



Cái gọi là thiên tử, nhưng chỉ là cái cớ để người thống cai trị nhân dân tốt hơn, để cho nhân dân sợ hãi, khiến cho quyền lực của các vị vua được tăng lên.



Nhưng lịch sử đã chứng minh, nếu một chế độ chỉ làm cho người dân sợ hãi, không cho họ một cuộc sống tốt thì chế độ đó sẽ không tồn tại được lâu dài, chúng ta cần nhìn nhận rõ ràng thực tế, sửa chữa những sai lầm đã xảy ra trong lịch sử, như vậy làm cho Đại Khang kéo dài lâu hơn!”



Thật ra, Kim Phi đã là một trong vài người nắm giữ quyền lực cao nhất trên thế giới này, việc tiếp tục bảo vệ và phát huy tư tưởng về quyền lực của các vị vua là cách có lợi nhất cho y, tuy nhiên, trong mắt Kim Phi, quyền lực của các vị vua là một lời nói dối không biết xấu hổ, khi nền văn minh phát triển, nhất định sẽ bị vạch trần.





Hơn nữa, Kim Phi biết rõ rằng quyền lực của các vị vua không phải là liều thuốc tốt, mà là thuốc độc.



Lợi dụng sự sợ hãi để cai trị nhân dân, có thể có hiệu quả ngắn hạn, nhưng khi hết tác dụng, sẽ phải chịu sự chống trả khủng khiếp.



Kim Phi cảm thấy y đã giải thích rất rõ ràng, ai ngờ Từ Cương nghe xong, càng tức giận hơn trước.







Ông ta chỉ vào Kim Phi, ngón tay run rẩy: "To gan, ngài dám nguyền rủa triều đình, phải chém chết theo pháp luật!"

“Chém chết theo pháp luật ư?”



Kim Phi tức giận cười lớn.



Câu này thường được rất nhiều quan Ngự sử nói.



Sau khi vu khống người khác xong, sẽ kết thúc bằng những lời này.



"Ngài cười cái gì?" Từ Cương trừng mắt nhìn Kim Phi hỏi.



“Cười ông quá kiêu ngạo rồi đấy!”



Kim Phi tốt tính không nóng nảy, nhưng liên tục bị bắt nạt cũng đã mất kiên nhẫn, hơn nữa y nhận thấy khi gặp những người như Từ Cương thì không thể khiêm nhường, nếu không sẽ bị lôi ra đánh đến chết.



Vì vậy y lạnh lùng nói: “Trước hết, những gì ta nói là sự thật, không phải nguyền rủa gì cả! Từ xưa đến nay, khi mỗi triều đại được thành lập, mọi người đều hô lên vạn tuế vạn tuế, nhưng một tiếng hô như vậy có thể khiến cho giang sơn mãi mãi trường tồn hay sao?



Ta biết tiên hoàng, ta cũng biết Trần Chinh - người đã soán ngôi, thân là phu quân của Vũ Dương, nên ta biết cô ấy căn bản không phải là thiên tử, mà chỉ là một người bình thường như bao người khác, cũng sẽ biết đau, biết cười và biết khóc.



Hơn nữa, hoàng đế là thê tử của ta, hoàng đế thế hệ tiếp theo sẽ là con của ta và Vũ Dương, nói cách khác, giang sơn sẽ là của con ta, ta chỉ hy vọng Đại Khang sẽ kéo dài mãi mãi, vĩnh viễn sẽ không bao giờ nguyền rủa con cháu của ta!”



Từ Cương há miệng một cái, không nói ra lời.



Bởi vì những gì Kim Phi nói là sự thật.



Cái gọi là thiên tử quả thực giống như những gì Kim Phi nói, nhưng đó chỉ là cái cớ do bề trên nghĩ ra để cai trị dân chúng.



Những vương hầu, tướng quân, quan đại thần đó khi cởi bỏ quân phục, ai nấy đều giống nhau, sẽ khóc, cười, và biết đau.



Một số kẻ đạt được chức tước nhờ kế vị thậm chí còn không bằng người thường.



Trước kia khi Từ Cương còn làm quan trong triều, đã gặp nhiều quan lại ngu ngốc và lố bịch, và cũng đã thấy qua rất nhiều quan viên có vẻ ngay thẳng khi đương nhiệm nhưng sau khi bị cách chức lại chật vật không thể chịu nổi đến nỗi hỏi thăm đôi ba câu cũng làm họ sợ tè ra quần.



Từ xưa đến nay, hô hào Hoàng đế vạn tuế đến rung trời lở rất, nhưng đại đa số các triều đại đều khó có thể tồn tại quá ba trăm năm, cho dù miễn cưỡng sống sót cũng sẽ loạn lạc.



Về phần Đại Khang, quả thực tương lai sẽ là của con cháu Kim Phi và đương kim hoàng đế, y cũng không có lý do gì để chửi bới con cháu của mình.



Thứ hai, Đại Khang chưa từng có tiền lệ bị trừng phạt vì lời nói của mình, cho dù ta có nói sai thì việc chặt đầu ta có phải là quá vô lý rồi hay không?



Kim Phi tiếp tục nói: “Nếu như vậy, há chẳng phải tất cả quan quan ngự sử các ông đều đã bị chém từ lâu rồi sao?”



Từ Cương một lần nữa lại nghẹn họng.


Trách nhiệm của Ngự sử đài là chỉ trích mọi người, không cần biết những gì ông nói có đúng hay không, đuổi đi trước rồi nói sau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.