Chương trước
Chương sau


“Hai người ra biển từ sáng sớm sao?”, Kim Phi hỏi thăm.



Chỉ trong một vài tiếng đồng hồ đã nhặt được nhiều loại hải sản như vậy.



Như vậy cũng có thể đoán ra ông cụ và cô bé này ra biển từ rất sớm.



“Đây đều là ông Quy nhặt. Trời sáng ta đi đưa cơm cho ông ấy lại thấy ông ấy không có nhà nên mới tới đây tìm”.





Cô bé đáp: “Ông Quy lớn tuổi rồi, ở đây còn có sình lầy, ta sợ ông ấy không xoay xở được”.



“Ông Quy chính là ông nội của Thuỷ Oa mà ngươi nhắc đến sao?”, Kim Phi hỏi.



Lúc còn ở Kim Xuyên, cái tên mà Kim Phi thường xuyên nghe Thẩm Tú Tú nhắc đến nhất chính là Thuỷ Oa, sau đó chính là ông Quy – ông nội của Thuỷ Oa.







“Đúng vậy, đúng vậy, ông ấy chính là ông Quy”, cô bé gật đầu lia lịa: “Thuỷ Oa nói, mặc dù ông Quy không phải ông nội ruột của cậu ấy nhưng còn thân hơn cả ông nội ruột!”



“Vậy Thuỷ Oa đâu rồi, sao không đi thu lưới giúp ông ấy?”, Kim Phi hỏi.



“Thuỷ Oa theo Trịnh tướng quân đi biển rồi”, Thẩm Tú Tú đáp: “Ta cũng muốn đi, nhưng Trịnh tướng quân không cho phép… Cũng không biết giờ họ thế nào rồi?”



“Yên tâm, giờ họ vẫn rất ổn”, Kim Phi an ủi.



“Thật vậy sao?”



“Đương nhiên là thật, ta đã lừa ngươi bao giờ chưa!”, Kim Phi làm bộ tức giận.



“Nói vậy cũng phải”, cô bé nghiêng đầu nói: “Nếu có Thuỷ Oa ở đây thì tốt rồi, cậu ấy thấy tiên sinh đến chắc chắn sẽ vui lắm!”



“Sau này còn gặp lại mà”, Kim Phi cười đáp.



“Ừm”, cô bé gật đầu cái rụp: “Đúng rồi tiên sinh, ngài vẫn chưa quen ông Quy phải không? Đi, để ta giới thiệu hai người!”



“Được!”, Kim Phi gật đầu, cùng cô bé đi về phía ông cụ.



Ông cụ thấy vậy vội vã bỏ cái thúng và cái sào trong tay xuống nghênh đón Kim Phi.



Khi còn cách Kim Phi mười mấy mét, ông cụ đã quỳ xuống: “Thảo dân Lục Đại Quý bái kiến quốc sư đại nhân!”



“Ai da, cụ không cần khách sáo như vậy!”



Thẩm Tú Tú còn nhỏ tuổi, Kim Phi lại báo mối thù lớn giúp cô bé nên ban nãy cô bé dập đầu quỳ lạy cũng có lý. Nhưng ông Quy đã lớn tuổi, dập đầu trước Kim Phi như vậy không hay lắm.



Kim Phi rảo bước nhanh tới định đỡ ông Quy đứng dậy.



Nhưng Thiết Chuỳ còn nhanh hơn y, chạy bước nhỏ đến dìu ông Quy đứng dậy.



Đồng thời Thiết Chuỳ quan sát một lượt xem ông cụ này có mang theo vũ khí hoặc có ý đồ gì với Kim Phi không. Thấy không có vấn đề gì mới bước sang bên cạnh.



“Tiên sinh, đây chính là ông Quy, ông nội của Thuỷ Oa, cũng là ông nội của ta”.



Thẩm Tú Tú giới thiệu: “Ông Quy, đây chính là quốc sư đại nhân mà Thuỷ Oa nằm mơ cũng muốn được gặp!”



“Ông Quy”, Kim Phi chào hỏi ông cụ.



“Quốc sư đại nhân, ngài đừng khách sáo như vậy”.



Ông Quy vội vã xua tay: “Ông Quy chỉ là tên lũ trẻ hay gọi, ngài gọi ta là Lục Đại Quý là được rồi!”



“Lúc Tú Tú đi Kim Xuyên, muội muội của ta thường gọi cô bé là tỷ tỷ. Ông là ông nội của Tú Tú thì chẳng phải cũng là ông của ta sao?”, Kim Phi cười đáp.



“Vậy cũng không được, không thể làm trái với quy tắc như vậy!”, ông Quy lắc đầu: “Quốc sư hãy cứ gọi ta là Lục Đại Quý đi, hoặc lão Lục cũng được”.


“Vậy ta sẽ gọi ông là lão Lục nhé!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.