Chương trước
Chương sau
Các thuyền nhỏ mới đóng tại xưởng đóng thuyền số 3 cũng sẽ được các thuyền lầu kéo về điểm tập kết để tham gia hoạt động cùng đội đánh bắt.





Sử dụng mô hình này không chỉ mở rộng phạm vi hoạt động của đội đánh cá mà còn có cơ hội khám phá các vùng biển xung quanh.



Trong quá trình hoạt động của tàu đánh cá, mỗi khi phát hiện ra một hòn đảo, một người thợ khắc đá sẽ lên đảo và khắc dòng chữ lên đảo để tuyên bố hòn đảo đó thuộc về Đại Khang.



Quan văn thư đi cùng đội đánh bắt cũng sẽ ghi lại vị trí và tình hình cụ thể của mỗi hòn đảo.





Kiếp trước Kim Phi thường xuyên đọc tin tức và xem các báo cáo về vấn đề chủ quyền đảo.



Với những bia ký và ghi chép này, nếu có bất kỳ sự bất đồng nào ở các thế hệ sau này thì chúng sẽ trở thành bằng chứng cho thấy Đại Khang sở hữu những hòn đảo này.







Mặc dù quyết định cuối cùng về quyền sở hữu hòn đảo là sức mạnh, nhưng khi sức mạnh ngang nhau, với bằng chứng này thì sẽ có tiếng nói mạnh mẽ hơn phải không?



Ngày nay, phạm vi hoạt động ở cực Đông của tàu đánh cá đã lên tới hàng nghìn dặm, trong phạm vi nghìn dặm này, tất cả các hòn đảo đều đã bị các đội đánh cá chiếm đóng, một số đã trở thành trạm tiếp tế quan trọng.



Công chúa Lộ Khiết nhìn đoàn thuyền lầu càng lúc càng đi xa, trong mắt không khỏi ngưỡng mộ.



Mặc dù Kim Phi đã dỡ bỏ lệnh phong tỏa hàng hải ở khu vực Đông Man sau khi ký khế ước, nhưng tất cả các tàu thuyền của Đông Man đều đã bị phá hủy trong trận chiến thành Du Quan. Cho nên bây giờ dù lệnh phong tỏa được dỡ bỏ thì cũng sẽ không có tàu thuyền nào ra khơi.



Kim Phong liếc nhìn công chúa Lộ Khiết và nói: "Khi Đông Man và Đại Khang thực sự hợp nhất thành người một nhà, ta cũng sẽ cung cấp thuyền đánh cá cho họ”.



Thực ra, theo kế hoạch trước đó của Kim Phi, khi bắt đầu hợp tác y sẽ cung cấp một số thuyền đánh cá cho Đông Man, để họ ra khơi đánh cá và tự lực cánh sinh, điều này cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho triều đình.



Nhưng sau khi biết liên minh các bộ lạc nhỏ có rất ít người, chủ yếu là người già yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ, Kim Phi đã từ bỏ ý định này.

Đoàn thuyền lầu đã đi xa và mặt trời cũng đã mọc lên.



Kim Phi đang định quay về ăn cơm thì đột nhiên có người gọi y.



Quay lại, y thấy một cô bé đang vẫy tay với mình, bên cạnh cô bé là một ông già lưng còng.



Hai người mỗi người xách một cái thúng, trên tay ông lão còn cầm một cây sào.



Tả Phi Phi nheo mắt cười nói: "Tiên sinh, là Tú Tú cô nương!"



Cô bé này là con của một gia đình ngư dân địa phương, sau khi đội khai thác rong biển được thành lập, tàu đánh cá của gia đình họ tham gia nhiệm vụ vận chuyển rong biển nhưng không may lại gặp phải bọn cướp biển.



Để truy lùng nhóm cướp biển này, thuỷ quân đã đuổi theo bọn cướp đến tận quê nhà của chúng.



Sau khi báo được mối thù lớn này, Thẩm Tú Tú đến Kim Xuyên để bày tỏ lòng biết ơn với Kim Phi.



Kim Phi rất vui khi gặp được cô bé ở đây, y vẫy tay chào cô bé: "Tú Tú, lại đây!"



Nghe vậy, cô bé nhảy chân sáo về phía Kim Phi.



Khi tới trước mặt Kim Phi, cô bé cởi chiếc giỏ trên lưng, quỳ xuống hướng về phía Kim Phi: “Để Tú Tú dập đầu với tiên sinh!”



"Đứng dậy đi, đã nói rồi ở Đại Khang này không cần phải quỳ lạy”.



Kim Phi mỉm cười kéo cô bé dậy: “Sáng sớm đã ra bãi biển làm gì vậy?”



“Ta đang giúp ông Quy thu lưới” cô bé chỉ vào cái thúng trong tay.



Kim Phi nhìn vào trong thúng, phát hiện trong đó có nửa thúng sò cùng với mấy con cá biển đủ kích cỡ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.