Chương trước
Chương sau
Nhưng nhìn trạng thái của Bắc Thiên Tâm hiện giờ có vẻ khá tốt, nhìn thấy Kim Phi và Quan Hạ Nhi đi đến vẫn có thể mỉm cười với hai người họ.

"Thiên Tâm, muội không sao chứ?" Quan Hạ Nhi vội bước đến, ngồi xổm xuống, nắm lấy tay Bắc Thiên Tầm quan tâm hỏi.

“Không phải chỉ là sinh con thôi sao, thế thì có chuyện gì được chứ?” Bắc Thiên Tâm nâng cằm lên và tỏ ra dáng vẻ không quan tâm.

“Tỷ tỷ, tỷ không biết đấy thôi, lúc ta đến thì Thiên Tâm tỷ tỷ đã sinh đứa nhỏ xong rồi, đang cầm dao cắt dây rốn!" Nhuận Nương nói theo.

Quan Hạ Nhi đã từng sinh con, biết rõ chuyện này nguy hiểm đến mức nào, nghe Nhuận Nương nói như thế, dù cho nhìn thấy Bắc Thiên Tâm không sao nhưng cô vẫn sợ hãi.

Cô muốn đưa tay ra đánh Bắc Thiên Tâm một cái nhưng nhìn thấy cô ấy như vậy thì lại bỏ tay xuống.

Cuối cùng cô vươn tay gõ nhẹ vào trán Bắc Thiên Tâm một chút: “Bình thường muội dũng mãnh thì thôi đi nhưng sắp sinh em bé sao có thể liều lĩnh như vậy? Muội không ngoan ngoãn chờ ở nhà đi, sao lại còn cưỡi ngựa đi xa như vậy, may sao vị trí bào thai của muội ngay ngắn, nếu vị trí bào thai không ngay ngắn thì muội và đứa nhỏ đều rất nguy hiểm!”

“Đây có là gì đâu, trước kia ở trại huấn luyện, có một tỷ muội trong lúc huấn luyện dã chiến bị con báo cào vào bụng, ruột lòi ra ngoài, kết quả là tỷ ấy dùng ruột giết chết con báo rồi tự nhét ruột trở lại!” vẻ mặt Bắc Thiên Tâm vẫn thờ ơ như cũ.

"Vậy bây giờ cô ta thế nào rồi?" Quan Hạ Nhi nheo mắt hỏi.

Bắc Thiên Tâm cắn môi, không trả lời.

Thật ra không có câu trả lời cũng là một kiểu trả lời.

Khẳng định kết cục của tử sĩ đó không tốt lắm, hơn nữa khẳng định mối quan hệ giữa cô ta và Bắc Thiên Tâm không tồi.

Nhìn thấy Bắc Thiên Tâm như vậy, Quan Hạ Nhi biết rằng cô đã chạm vào điểm đau của cô ấy, vội vàng đổi chủ đề, hỏi Nhuận Nương: “Nhuận Nương, bé trai hay bé gái?”

"Bé trai!" Nhuận Nương cười tủm tỉm trả lời.

"Thật sao?" Quan Hạ Nhi sốt ruột hỏi.

"Tỷ tỷ, tỷ xem đi!"

Nhuận Nương mở chiếc chăn nhỏ ra, bế đứa bé đến trước mặt Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi nhìn một cái, xác nhận giới tính của đứa bé, sau đó quỳ xuống về phía thôn: “Đa tạ tổ tiên phù hộ, cuối cùng đương gia cũng có người nối dõi rồi!”

“Nàng nói như thế thì không lẽ Đại Nữu với Nhị Nữu không phải là con của ta hay sao?" Kim Phi tức giận nói.

“Đại Nữu với Nhị Nữu đều là con gái, có thể giống nhau hay sao?” Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Kim Phi, sau đó ôm lấy đứa bé từ trong tay Nhuận Nương, ngồi bên cạnh Bắc Thiên Tâm: “Thiên Tâm, muội thật tốt, đợi muội ở cữ

xong ta sẽ đưa muội đi thắp nhang cho tổ tiên!”

Theo nghi lễ xưa của Đại Khang, địa vị của các thê thiếp gần như giống như nô lệ, không thể vào từ đường thắp hương cho tổ tiên.

Mặc dù Kim Phi không quan tâm đến những nghỉ lễ cũ này, nhưng Quan Hạ Nhi thì có.

Cho nên bình thường khi cô đi dâng hương thì đều là đi một mình, ngay cả Nhuận Nương cũng không đưa đi cùng.

Sau này, khi Cửu công chúa sinh con thì cô mới đi cùng Cửu công chúa.

Giờ đây, Bắc Thiên Tâm đã sinh cho Kim Phi một đứa con trai thì đương nhiên có tư cách dâng hương tổ tiên.

Bắc Thiên Tầm vừa rồi còn tỏ ra thờ ơ giờ đây lại trở nên nghiêm túc, nghiêm chỉnh gật đầu: "Được!"

“Vậy muội nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa bọn họ dùng cáng khiêng muội xuống sau."

“Không cần, ta có thể cưỡi ngựa...”

Bắc Thiên Tâm nhanh chóng xua tay.

Cô ấy cảm thấy bị người ta dùng cáng khiêng rất mất mặt.

“Muội vừa mới sinh con xong, cưỡi cái gì mà cưỡi!”

Quan Hạ Nhi dùng khí thế của vợ cả nói: “Thành thật ngoan ngoãn ngồi lên cáng đi, trước khi ở cữ xong, nếu muội dám cưỡi ngựa, ta sẽ đánh gãy chân con ngựa của muội!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.