Chương trước
Chương sau
“Phu quân hiểu rõ là tốt rồi.” Cửu công chúa nghe Kim Phi nói như thế thì thở phào nhẹ nhõm rồi giải thích một câu: “Vốn dĩ là Đông Đông muốn đi nhưng lại bị †a ngăn lại, bởi vì nếu có người muốn chiếm làng thì rất có thể sẽ ra tay từ xưởng dệt, cô ấy không thể rời đi đột ngột được!”

“Nàng làm rất đúng!”

Kim Phi khẽ gật đầu: “Nàng về trước đi, ta muốn đi đến núi Hỉ Thước xem saol”

Trong mắt Cửu công chúa, Bắc Thiên Tầm chỉ là một tiểu thiếp của Kim Phi mà thôi, vì thế cũng cần gượng ép bản thân, gật đầu nói: “Phu quân cũng cẩn thận một chút!”

“Ta biết rồi!” Kim Phi vỗ vai Cửu công chúa rồi cùng Quan Hạ Nhi rời khỏi phòng y tế.

Khi y đến cửa thì cận vệ đã chuẩn bị ngựa chiến từ lâu.

Ngoài đội cận vệ ra thì còn có hàng chục binh lính nữ mặc áo giáp đang đứng ở bên cạnh.

“Tiên sinh, ta cảm thấy Bắc Thiên Tâm phu nhân mới sinh xong, chúng ta đi theo bảo vệ ngài thì có vẻ không tiện lắm, bèn mạo muội đến tìm Phi Phi phu nhân xin một đội binh lính nữ đến để bảo hộ ngài!”

Phó đội trường giải thích rồi chỉ vào nữ công nhân dẫn đầu đội: “Cô gái này vừa mới nói, Phi Phi phu nhân biết được tin Thiên Tâm phu nhân sinh con nên đã mang theo người đến núi Hỉ Thước rồi!”

"Được rồi,' Kim Phi vỗ vai phó đội trưởng: "Ngươi làm rất tốt! Hạ Nhi, trở về nhớ thưởng cho anh tal"

"Không cần không cần, đây đều là việc ta nên làm!" Phó đội trưởng liên tục xua tay.

Sau khi Thiết Chùy rời đi, anh ta đã phải chịu rất nhiều áp lực, vì sợ sẽ xảy ra bất kỳ sai lầm nào nên làm gì cũng đều vô cùng cẩn thận nhưng cuối cùng Kim Phi vẫn bị phục kích.

Anh ta không yêu cầu phần thưởng, chỉ cần khi Thiết Chùy trở về không trừng phạt anh ta là được.

Hiện giờ Kim Phi nói như thế thì ít nhất sẽ không gây khó dễ cho anh ta ở trước mặt Thiết Chùy.

“Bảo ngươi cầm thì cứ cầm đi, ở đâu ra lắm chuyện như thế!” Kim Phi tung cước đá phó đội trưởng một phát rồi xoay người nhảy lên ngựa chiến.

“Hôm nay đương gia vui vẻ, cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy.” Quan Hạ Nhi nói nhỏ: “Đợi đến lúc nữa nếu Thiên Tâm muội muội sinh con trai, ta sẽ phát cho mỗi người một phần thưởng!”

Nghe Quan Hạ Nhi nói như vậy, rốt cục phó đội trưởng cũng tỉnh táo lại, mỉm cười đồng ý: "Cám ơn phu nhân!"

Sau đó, anh ta di chuyển một chiếc ghế đến cho Quan Hạ Nhi bước lên ngựa.

Đáng tiếc xưa nay Quan Hạ Nhi đều không cần, cô đặt chân trái lên bàn đạp ngựa, dễ dàng ngồi lên lưng ngựa, sau đó cùng Kim Phi mang theo các nữ công nhân đi về phía cổng thôn.

Núi Hỉ Thước ở ngay bên cạnh Trường Xà Câu, lại càng gần làng hơn.

Khi Kim Phi và Quan Hạ Nhi chạy đến thì xung quanh núi Hỉ Thước đã đầy ngựa chiến, từ chân núi lên đỉnh, cứ cách vài bước lại có một nữ công nhân đứng canh gác, phía trên có hai phi thuyền tuần tra.

Với mức độ an ninh như vậy, ngay cả một con thỏ cũng khó đến gần chứ đừng nói đến sĩ tử.

Địa hình của núi Hỉ Thước tương đối dốc, chỉ có một con đường nhỏ được người dân dùng để chăn cừu, giờ đây trời đã tối, việc cưỡi ngựa quá bất tiện nên Kim Phi đã nhảy xuống ngựa, đi bộ lên núi.

Đi về phía trước được mấy phút, đột nhiên Kim Phi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, vì thế bèn bước nhanh hơn.

Sau khi tránh được một tảng đá trên núi, trong đống cỏ khô, họ nhìn thấy Tả Phi Phi mặc áo giáp nằm trong đống cỏ khô, Nhuận Nương đang bế đứa nhỏ và Bắc Thiên Tâm đang ngồi trên mặt đất dựa vào một hòn đá.

Bên cạnh cô ấy là những thanh hắc đao, nỏ cầm tay, lựu đạn, súng kíp, dao ngắn, dao găm...

Bãi cỏ cách Bắc Thiên Tâm không xa ướt đẫm máu, cỏ dại gần đó cũng rụng lả tả, chắc là do vừa rồi Bắc Thiên Tầm vì để nhịn đau khi sinh đứa nhỏ nên đã kéo chúng lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.