Chương trước
Chương sau
Bắc Thiên Tâm đã sống ở làng Tây Hà lâu như vậy, cũng xem như đã hiểu rõ Quan Hạ Nhi.

Bình thường thoạt nhìn Quan Hạ Nhi có vẻ ngoài mềm yếu, không đấu tranh với ai, nhưng chỉ cần liên quan đến Kim Phi và lũ trẻ thì Quan Hạ Nhi sẽ như biến thành một người khác, sẽ trở nên rất hung hãn.

Nếu thật sự Bắc Thiên Tâm dám cưỡi ngựa khi còn trong thời gian ở cữ thì rất có khả năng Quan Hạ Nhi sẽ gấy chân ngựa.

Con ngựa của cô ấy là một con ngựa hiếm có, ban đầu có rất nhiều người nhìn trúng nó, Bắc Thiên Tâm đã đi tìm Trương Lương mới có thể lấy được con ngựa này, bình thường luôn coi nó là bảo bối, nếu nó bị Quan Hạ Nhi đánh gãy chân thì thật đáng tiếc.

Người bình thường cứng đầu như Bắc Thiên Tầm lúc này cũng chần chừ, ngoan ngoãn gật đầu nói: “Ta hiểu rồi!”

Lúc này Quan Hạ Nhi mới hài lòng, ôm đứa nhỏ đi đến trước mặt Kim Phi: “Đương gia, chàng có con trai rồi, mau đến xem con trai chàng đi!”

Kim Phi vươn tay ôm lấy đứa bé, cẩn thận ôm nó vào lòng.

Đứa trẻ sơ sinh còn chưa có thị lực nhưng đứa trẻ đã vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra nắm lấy ngón tay của Kim Phi.

Không biết là cảm ứng từ huyết mạch hay là tác dụng tâm lý, nhưng vào lúc này, đột nhiên trong lòng Kim Phi cảm thấy vô cùng ấm áp.

“Ta cũng có con trai rồi!” Kim Phi vừa ôm đứa bé vừa lẩm bẩm.

Cảm giác này vô cùng kỳ diệu.

“Đương gia, chàng đặt tên cho đứa nhỏ đi!” Quan Hạ Nhi nói.

Kim Phi xuất thân từ một gia đình khó khăn trong việc đặt tên, thực ra y đã suy nghĩ nên đặt tên gì cho con mình từ mấy tháng trước, nhưng đáng tiếc vẫn chưa nghĩ ra được cái tên nào vừa ý cả.

Vì vậy Kim Phi ôm đứa nhỏ ngồi xuống bên cạnh Bắc Thiên Tâm: “Thiên Tâm, nàng đặt đi!”

“Ta ư?” Bắc Thiên Tầm sửng sốt.

Ở thời phong kiến, việc đặt tên là một việc rất quan trọng, bình thường, nếu trong gia đình có người lớn tuổi thì sẽ do người lớn tuổi đặt tên, đối với những gia đình không có người lớn tuổi như Kim Phi thì sẽ do nam giới đặt tên, hiếm có người mẹ nào được đặt tên.

“Nàng là mẹ đứa nhỏ, vừa rồi gặp phải vậy mạo hiểm lớn như, đương nhiên phải để cho nàng đặt tên!” Kim Phi gật đầu.

Bắc Thiên Tâm có chút cảm động, nhưng vẫn quay đầu nhìn Quan Hạ Nhi. Kỳ thật Quan Hạ Nhi cũng không muốn Bắc Thiên Tâm đặt tên cho đứa nhỏ, nhưng nếu Kim Phi đã nói như vậy, cô cũng không thể phản bác Kim Phi ở trước mặt mọi người vì thế cười nói: “Muội muội đã đặt tên cho đứa nhỏ chưa?”

“Quả thật ta có một cái tên” Bắc Thiên Tâm vội vàng gật đầu: “Đương gia từng nói: có công mài sắt có ngày nên kim, ta thấy câu này nói rất hay, nên muốn đặt tên cho đứa nhỏ là Kim Thạch Khai, đương gia và tỷ tỷ cảm thấy thế nào?”

“Kim Thạch Khai?” Kim Phi khẽ gật đầu: “Cái tên này không tồi, chọn nó đi!”

Kim Phi cũng đã đồng ý với cái tên mà Bắc Thiên Tâm đặt rồi, Quan Hạ Nhi cũng không thể nói gì hơn và mỉm cười khen ngợi cái tên mà Bắc Thiên Tâm đặt.

Mấy người đang trò chuyện thì Chu Cẩm dẫn theo trợ thủ vội vàng đi đến. Ngụy Vô Nhai tuổi đã cao, leo núi khó khăn nên đợi ở dưới chân núi.

Nhuận Nương giúp Bắc Thiên Tâm thay quần áo, sau đó đỡ cô ấy nằm lên cáng, được bốn nhân viên hộ tống khiêng xuống núi.

Sau khi xuống núi, Ngụy Vô Nhai kiểm tra mạch đập của Bắc Thiên Tâm, xác nhận Bắc Thiên Tâm vẫn khỏe mạnh, Quan Hạ Nhi bèn sai nhân viên hộ tống đưa Bắc Thiên Tầm trở về.

Núi Hỉ Thước các làng Tây Hà không xa, Kim Phi cũng không cưỡi ngựa nữa mà ôm đứa con trong tay rồi đi theo cáng.

Bắc Thiên Tâm nằm buồn chán nên hỏi về chuyện mũi tên lệnh, hôm nay Kim Phi đã kể mấy lần rồi nên lười kể lại bèn nhờ Quan Hạ Nhi giải thích lại giúp y, còn bản thân thì trêu đùa với đứa nhỏ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.