Chương trước
Chương sau
"Hầu gia, ta có thể nói, nhưng chúng ta phải đảm bảo với nhau trước, lát nữa ngài không được đạp tai"

Từ Kiêu đi sang bên cạnh mấy bước, rời khỏi phạm vi đá đạp của Khánh Hoài.

"Ngươi có nói hay không, không nói thì khỏi nói!"

Khánh Hoài liếc Từ Kiêu.

"Nói!"

Từ Kiêu liếc nhìn cửa, sau đó nhỏ giọng nói: "Hầu gia, bệ hạ và Kim tiên sinh thoạt nhìn là muốn cất nhắc một nhóm huynh đệ của quân Thiết Lâm chúng ta, nhưng việc này rõ ràng là muốn rút nòng cốt của chúng ta đi, khiến chúng ta suy yếu!"

"Ta biết,' Khánh Hoài gật đầu, sau đó hỏi ngược lại: "Vậy ngươi cảm thấy chúng ta phải làm gì đây?"

"Cái này..."

Từ Kiêu bị hỏi thì cứng họng.

Đúng vậy, phải làm gì đây?

Nếu như Cửu công chúa chỉ cần người, bọn họ còn có thể tùy tiện tìm một đám người già yếu bệnh hoạn trong quân Thiết Lâm đưa qua, nhưng danh sách tên của quân Thiết Lâm cũng giao đến bộ Binh rồi, Cửu công chúa trực tiếp ghi trong thư bảo muốn thuyên chuyển người nào, đã hoàn toàn chặn được nước đi này!

"Nhưng chúng ta thật sự phải đưa những huynh đệ này đến Xuyên Thục sao?”

Từ Kiêu hỏi với vẻ mặt đau khổ: "Những người bệ hạ muốn này cũng đều do chúng ta vất vả bồi dưỡng mà!"

Nếu như xem một đội ngũ là một người, binh lính bình thường là máu thịt, cán bộ cấp cao là đầu óc, cán bộ cơ sở và cán bộ cấp trung chính là xương sống.

Danh sách mà Cửu công chúa đề ra đã trực tiếp rút một nửa xương sống của quân Thiết Lâm đi.

Có nghĩa là nếu quân Thiết Lâm trở thành đội ngũ giống như vậy, cho dù không tan rã e là cũng phải tê liệt một thời gian.

"Chỉ cần quân Thiết Lâm vẫn còn, trước kia bồi dưỡng được, sau này cũng bồi dưỡng được."

Khánh Hoài đang an ủi Từ Kiêu, cũng đang an ủi chính mình.

"Ngài nói thì dễ vậy chứ bồi dưỡng đâu có dễ dàng như vậy?"

Từ Kiêu lẩm bẩm nói: "Bệ hạ và Kim tiên sinh cũng không thương tiếc gì cả, quân Thiết Lâm chúng ta đào tạo vài nhân tài dễ dàng vậy sao, bọn họ nói một câu là phải đi ngay, đây không phải là trực tiếp hái quả sao?”

"Được rồi, đừng oán trách nữa, nếu không phải nhờ tiên sinh, quân Thiết Lâm chúng ta bây giờ e là rễ cũng không có, để tiên sinh hái vài quả thì có sao đâu?"

Khánh Hoài chỉ phong thư trên bàn: "Cầm danh sách lên đi chuẩn bị ngay đi, hãy mau đưa người đến Xuyên Thục đi!"

Từ Kiêu nghe vậy thì lại im lặng.

Đúng vậy, ban đầu nếu không nhờ có Kim Phi, e rằng lúc ở Thanh Thủy Cốc, quân Thiết Lâm đã bị quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng giết sạch.

Chưa kể về sau còn nhiều cuộc chiến lần lượt diễn ra. Không có Kim Phi, quả thực không có quân Thiết Lâm bây giờ.

Huống chỉ sau khi quân Thiết Lâm quy thuận Kim Phi và Cửu công chúa, đã tiến hành mở rộng mấy lần, quy mô đội ngũ bây giờ đã lớn gấp mấy lần trước kia.

Hơn nữa Kim Phi còn cung cấp các loại vũ khí hiện đại, tổng thể sức chiến đấu tăng lên rất nhiều!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.