Chương trước
Chương sau
Mệnh lệnh của Cửu công chúa là mệnh lệnh của hoàng gia, người đưa thư không dám sơ suất, sau khi nhận được thư lâp thức ngồi phi thuyền bay đến xưởng đóng thuyền, sau khi đến xưởng đóng thuyền lại lập tức ngồi ca- nô cao tốc đi đến Giang Nam.

Đêm hôm đó, Trương Lương và Khánh Hoài mỗi người đều nhận được thư. Tâm trạng của hai người hoàn toàn khác nhau.

Trận chiến ở dốc Đại Mãng là trận chiến thành danh của chiến đội áo giáp đen, cũng là trận chiến thành danh của Trương Lương.

Bởi vì lúc đó anh ta là quan chỉ huy của chiến đội áo giáp đen, tự mình dẫn dắt chiến đội áo giáp đen đột phá vòng vây của đại quân Đan Châu và hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo.

Sau trận chiến đó, Trương Lương chính thức chứng minh được năng lực và lòng quyết đoán của mình trong việc thống lĩnh quân đội.

Có thể nói, nếu không có chiến đội áo giáp đen, cho dù Trương Lương có thể ngồi ở vị trí đại nguyên soái binh mã, cũng sẽ không thuận lợi và ổn định như vậy.

Cho nên Trương Lương quan tâm đến nhóm cựu binh áo giáp đen lúc đó hơn Kim Phi, anh ta cũng hiểu rõ những người ngay cả một chữ cũng không biết trong đám cựu binh đó hơn Kim Phi.

Trương Lương gọi bọn họ là bùn nát không để trát tường được. Mặc dù thường xuyên mắng mỏ bọn họ, nhưng Trương Lương cũng hận rèn sắt không thành thép, thực sự anh ta luôn lo lắng cho bọn họ, sợ một ngày nào đó

bọn họ sẽ chỉ huy sai lầm dẫn đến họa sát thân.

Cho nên Trương Lương vẫn luôn cố gắng tìm lối thoát cho những cựu binh này, nhưng chưa bao giờ thành công.

Thư của Kim Phi khiến đôi mắt Trương Lương sáng lên.

Đám cựu binh bùn nát đó không thích hợp làm người chỉ huy, nhưng lại rất thích hợp làm chiến sĩ tuân lệnh chỉ huy.

Nếu Kim Phi muốn xây dựng lại chiến đội áo giáp đen, bọn họ chính là ứng cử viên sáng giá nhất.

Cho nên Trương Lương không nói nhiều lời, lập tức bắt đầu ký lệnh điều động, thông báo cho những "bùn nát" đó, sau khi nhận được thư lập tức rời khỏi đội ngũ ban đầu, đồng thời đi đến làng Tây Hà báo cáo.

Về phần chức vụ của bọn họ, tạm thời do phụ tá đại diện.

So với sự vui mừng của Trương Lương, Khánh Hoài lại suy nghĩ nhiều hơn.

Dù anh ta không thích đùa bỡn mưu tính, nhưng dẫu sao từ nhỏ anh ta đã lớn lên trong phủ Quốc công, nên những điều cần biết đều biết.

Hơn nữa anh ta lớn lên cùng Cửu công chúa, cho nên anh ta hiểu rõ biểu muội này.

Cho nên sau khi xem xong thư của Cửu công chúa, Khánh Hoài đã đoán được đại khái.

Không chỉ có Khánh Hoài đoán ra được, ngay cả phó tướng Từ Kiêu của anh †a sau khi xem xong thư cũng cau mày hỏi: "Khánh gia, bệ hạ và Kim tiên sinh có ý gì vậy?”

"Bệ hạ và Kim tiên sinh đang chăm sóc quân Thiết Lâm chúng ta, muốn thăng chức cho một số huynh đệ quân Thiết Lâm chúng ta, đây là chuyện tốt!"

"Chuyện tốt?"

'Từ Kiêu xua tay ra hiệu cho cận vệ trong phòng rời đi, sau đó đi đến bên cạnh Khánh Hoài nói: "Hầu gia, ngài đừng tưởng ta không nhìn ra được, bệ hạ và Kim tiên sinh đang muốn là suy yếu quân Thiết Lâm chúng ta....

Kết quả còn chưa kịp nói xong đã bị Khánh Hoài ngắt lời: "In miệng! Nếu dám nói bậy, ta rút lưỡi ngươi!"

Đúng như Cửu công chúa nghĩ, đề nghị này của Kim Phi chính là một âm mưu.

Cửu công chúa biết Khánh Hoài đại khái có thể hiểu được, Cửu công chúa cũng biết, sau khi xem xong Khánh Hoài sẽ làm như thế nào.

Trên thực tế, nếu Khánh Hoài muốn tạo phản, cũng chỉ có thể tuân lệnh làm việc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.