Chương trước
Chương sau
Trong hội nghị tạm thời Từ Kiêu tuyên bố việc Cửu công chúa muốn thuyên chuyển.

Thái độ của những sĩ quan cơ sở này đối với việc được điều đi tích cực hơn Khánh Hoài và Từ Kiêu nhiều.

Dấu sao thì vị trí cũng quyết định tư duy.

Kim Phi và Cửu công chúa có đang làm suy yếu quân Thiết Lâm hay không, không ảnh hưởng lớn tới sĩ quan cơ sở.

Đối với bọn họ, điều đi thì đồng nghĩa với lên chức.

Mặc dù bọn họ cũng rất có cảm tình với quân Thiết Lâm, nhưng cầm tiền lương và đãi ngộ trong tay mới là quan trọng nhất.

Hơn nữa thời gian trước quân Thiết Lâm mới tiến hành một lần mở rộng, trong thời gian ngắn bọn họ rất khó có hy vọng lên chức nữa.

So với quân Thiết Lâm và tiêu cục Trấn Viễn, tốc độ mở rộng của những quân đội khác ở Xuyên Thục nhanh hơn nhiều lắm.

€ó lúc hôm qua mới chỉ là một tiểu đoàn, hôm nay tiếp nhận một nhóm tân binh, ngày mai là biến thành một đoàn rồi.

Tất cả sĩ quan trong tiểu đoàn căn bản đều sẽ lên chức.

Được điều đến bộ đội mới, trải qua thêm mấy lần mở rộng là một trong những cách lên chức nhanh nhất.

Sĩ quan quân Thiết Lâm cũng là con người, nếu như có thể, ai không muốn thăng quan phát tài chứ?

Thế nên đa số các sĩ quan cơ sở tham dự đều hoan nghênh việc điều đi.

Nhưng mọi người cũng biết bây giờ mà vui thì không thích hợp lắm, cũng cố nén lại mà bày tỏ sự lưu luyến đối với quân Thiết Lâm.

Nhưng cũng có một số người không đủ khả năng kiềm chế, ngoài miệng thì nói không nỡ rời xa, nhưng vừa nói khóe miệng vừa vểnh lên.

Từ Kiêu thấy mấy tên đó như vậy thì phiền lòng, buổi trưa ngay cả cơm cũng không ăn, trực tiếp sắp xếp ca-nô đưa đám người đáng ghét này đi.

Bên phía Trương Lương đã bắt đầu viết điều lệnh từ hôm qua, chỉ là người mà Cửu công chúa cần ở khắp nơi trong Xuyên Thục, điều lệnh không thể tới nhanh như vậy, cũng không thể tiếp tục tập hợp người đến Giang Nam, vì vậy Trương Lương viết trong điều lệnh bảo những người được điều đi trực tiếp về Kim Xuyên đến trụ sở chính của tiêu cục Trấn Viễn báo danh là được.

Xế chiều hôm sau, nhân lực được điều đi trong quân Thiết Lâm đã tới làng Tây Hà.

Cũng có vài cựu binh chiến đội áo giáp đen ở gần đó chạy tới.

Binh lính quân Thiết Lâm gần như đều tới làng Tây Hà lần đầu tiên, biểu hiện khá cẩn trọng, nhưng mấy cựu binh chiến đội áo giáp đen thì khác.

Đối với bọn họ, đến làng Tây Hà chính là về nhà. Mấy người vừa gặp nhau đã tay bắt mặt mừng mà trò chuyện. "Ha ha, Lão Hắc, ngươi lại đen hơn rồi!"

"Ngươi cũng không khá hơn chút nào, chúng ta đừng có lươn ngắn mà chê trạch dài!"

"Ái chà, bọn Thuận Tử cũng tới rồi, nếu nhóm đại ca tam ca thất ca cũng tới nữa là tiểu đội của chúng ta tập hợp đầy đủ luôn!"

"Ngươi nghĩ gì vậy, đại ca tam ca bây giờ đều đang là đại đội trưởng, thất ca cũng là tiểu đoàn phó rồi, bảo bọn họ tới làm gì? Lại làm lính quèn à?"

"Làm lính quèn có gì không tốt? Ta làm trung đội trưởng mà bực bội muốn chết, mỗi ngày đều phải học nhận biết mặt chữ, làm gì cũng bị chính trị viên phê bình, nói ta là trung đội trưởng rồi, phải làm mẫu cho các huynh đệ bên dưới lấy làm gương!"

"Có ai không bị đâu? Ta bây giờ ra đường cũng không dám cúi người, rất sợ bị chính trị viên nói!"

"Ôi, trong nhà ta cất rượu trái cây, ta cũng không dám uống!"

"Làm lính quèn vẫn thoải mái hơn, đội trưởng bảo đánh ai thì đánh người đó, thường ngày cũng không cần làm tấm gương sáng cho ai cả, sau giờ làm việc muốn làm gì thì làm!"

"Chẳng trách tổng thủ lĩnh lại nói các ngươi là bùn nhão không thể xây tường, nghe thử các ngươi đang nói gì đi? Bị người ta cách chức, từ trung đội trưởng thành lính quèn, các ngươi còn vui mừng khôn xiết, đúng là một chút lòng cầu tiến cũng không có!"

"Ngươi có lòng cầu tiến, bọn ta sẽ xin gặp tiên sinh, nói với tiên sinh, điều ngươi trở về được không?"

"Ngươi mà dám nói, ông đây xé miệng ngươi!"

"Chẳng phải ngươi có lòng cầu tiến sao?"

"Nhật báo Kim Xuyên nói, cách mạng không phân cao thấp giàu nghèo, chỉ có khác biệt trong phân công lao động, lính quèn vẫn có thể bảo vệ Đại Khang, xây dựng Đại Khang mới, ta sao lại không có lòng cầu tiến chứ!

Nhật báo Kim Xuyên còn nói, mỗi người phải tìm được nghề mình thích nhất, như vậy mới có thể giữ vững sự nhiệt tình, mới có thể phát huy tối đa tác dụng của mình! Ta thích làm một tên chiến sĩ áo giáp đen, cũng cảm thấy đây là thứ thích hợp với ta nhất, thế nên ta trở về rồi!"

"Ngươi có cái miệng lẻo mép, ngươi nói gì cũng có lý!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.