Trong lều chủ soái.
Đan Châu và Vu Triết ngồi đối diện nhau, không nói gì.
Bọn họ cũng đoán được ý định của Trương Lương.
Nhưng không có cách nào xử lý.
Hai người cứ ngồi im lặng cho đến sáng.
Đan Châu gọi cận vệ đến: “Truyền lệnh xuống, lệnh cho trại lương thực nấu hết thịt để các huynh đệ được ăn thỏa thích!”
Mí mắt cận vệ thoáng giật một cái, mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói, chỉ đáp lại một tiếng rồi chạy ra ngoài.
Hắn biết trận chiến cuối cùng cũng sắp đến.
Vu Triết thở dài, đứng dậy thi lễ với Đan Châu.
Đan Châu vốn luôn tôn trọng Vu Triết nhưng lần này lại không đáp lễ, thậm chí cũng không ngẩng đầu nhìn Vu Triết.
Gã rút đao của gã ra, lấy một miếng vải mềm lau chùi cẩn thận.
…
Ở dốc Đại Mãng, nơi đóng quân cũng bay ra từng trận khói bếp.
Quân lính từng nhóm thức dậy, chuẩn bị ăn cơm.
Kim Phi luôn thích ngủ nướng nhưng hôm nay cũng thức dậy sớm.
Chờ khi y đến lều chỉ huy thì những người khác đều đã đến.
Vừa mới chuẩn bị chào hỏi thì cận vệ của Khánh Hâm Nghiêu đi vào: “Đại nhân, có một ông lão đi ra từ doanh trại Thổ Phiên, nói là thầy của công chúa điện hạ, xin được gặp điện hạ”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-toi-vuong-trieu-dai-khang/3380092/chuong-1197.html