Sáng hôm sau, Noãn Vy thức dậy thì mọi người vẫn còn ngủ nhưng lại không thấy Long Ngâm đâu. Cô bèn đi ra bên ngoài xem thử, chắc có lẽ hắn đang ở bên ngoài. Bước từng bước nhẹ nhàng tránh làm động đến mọi người.
Bên ngoài hang động, cô nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy hắn đâu.
" Tên này đi đâu rồi không biết."
Cô đi xung quanh xem thử. Đột nhiên, bên tròn bụi cây cô nghe tiếng xào xạc. Dường như có thứ gì đang ở trong đó. Noãn Vy chầm chậm bước đi. Ánh mắt không ngừng quan sát chỗ bụi cây. Tự nhiên cô thấy có thứ gì đó đang lú ra khỏi bụi cây. Một cái đầu hổ đang dần lộ ra ánh sáng. Ánh mắt nó nhìn cô như nhìn con mồi. Noãn Vy thấy nó thì rất bình tĩnh, cô còn thở phào nhẹ nhõm. Nếu lúc nãy là cái đầu chó thì cô đã chạy tám kiếp không quay đầu lại.
" Chỉ là một con mèo lớn, chẳng có gì phải sợ cả. Vậy thôi nhé, ta đang bận đi tìm người rồi không rảnh ở lại chơi với mày đâu."
Noãn Vy không thèm quan tâm đến nó nữa nhưng còn nó thì lại không. Con hổ thấy cô bước đi nó tưởng con mồi muốn chạy thoát mà lao ra, nhảy vọt lên không há miệng để lộ răng nanh ra. Thấy nó không biết tốt xấu muốn cắn cô. Noãn Vy giơ chân phải lên định cho nó một đòn vào cuống họng nhưng chân vừa vung ra thì con hổ đó lại đổi hướng làm cô trở tay không kịp. Không biết con hổ này đang nghĩ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thay-doi-cuc-dien/2806669/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.