" Thật đáng ghét!"
"..."
Long Ngâm cầm ly nước trong tay, bản thân không biết mình đã làm việc sai trái gì.
Tối đó, Oản Oản và Kỷ Lưu đem từ ngoài về rất nhiều củi và trái cây đủ để mọi người dùng trong một đêm. Ngày mai, nước lũ sẽ rút xuống, bọn họ có thể trở về làng. Noãn Vy và Long Ngâm cũng giúp họ lấy lá cây về để lót nằm. Cô tìm cho mình chỗ nằm lý tưởng đó là một tản đá vừa đủ để cô nằm, lót lá lên trên bề mặt đá. Sau khi chỗ nằm đã hoàn thành. Noãn Vy vừa đặt mông xuống tận hưởng thì Long Ngâm lại ngồi kế bên cô. Mọi niềm vui trên đôi môi vụt tắt đi. Cô từ từ quay đầu qua nhìn hắn.
" Ở đâu ra đây?"
" Tỷ sao vậy, tối nay ta với tỷ ngủ chung là đúng rồi."
Vẻ mặt hồn nhiên nói như thể đó là hợp lí. Noãn Vy liền cho ngay một đấm vào đầu hắn.
" Này thì ngủ chung!"
" Sao tỷ đánh ta! Lúc trước chúng ta vẫn ngủ chung có gì đâu."
Long Ngâm xoa xoa đầu mình. Hắn mặt dày nói lớn.
" Suỵt! Cái miệng của ngươi sao la lớn vậy."
Noãn Vy thì thào, cô sợ mọi người sẽ nghe thấy lời của hắn nói. Lúc trước cô và hắn ngủ chung vì tưởng hắn bị điên, còn bây giờ hắn quá tỉnh. Sao có thể ngủ chung như lúc trước được. Tên này có biết suy nghĩ không vậy!
" Còn rất nhiều chỗ, đệ ra chỗ khác mà ngủ, đừng có làm phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thay-doi-cuc-dien/2806672/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.