Đám người Kỷ Lưu trở về làng. Nơi đây giờ chẳng còn gì ngoài lớp đất nhão dưới chân. Noãn Vy tò mò hỏi Kỷ Lưu.
" Sau mỗi trận lũ, huynh sẽ làm gì ở đây hả Kỷ Lưu?"
Hắn ta điềm tĩnh nói với cô.
" Bắt đầu lại."
Noãn Vy nghe xong thì không khỏi bàng hoàng.
" Huynh không nghĩ ra cách nào tốt hơn sao?"
" Cô nương, đấy là cách tốt và hữu dụng nhất rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của hân ta, cô không hỏi thêm nữa. Mục đích cô đến đây chỉ vì tưởng rằng ở đây có một nhà khoa học đi vượt thời đại nhưng lại không phải như vậy. Noãn Vy nghĩ bản thân không còn gì phải ở lại đây. Chắc có lẽ cô sẽ quay trở về làng.
" Tỷ tỷ, chúng ta có giúp họ một tay không ?"
Câu hỏi của Long Ngâm làm cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Giúp họ ư? Cô nhìn thấy mấy người già đang làm việc phía trước. Trong lòng lại đồng cảm với hoàn cảnh của họ.
" Đương nhiên phải giúp rồi."
Noãn Vy kéo Long Ngâm vào nhập cuộc. Cô giúp mọi người vận chuyển gỗ. Long Ngâm thì theo mấy ông cụ khác đi ra bờ sông bắt cá. Tất cả đều chăm chỉ làm việc cho tới mọc trời lặn.
" Mệt quá!"
Noãn Vy ngồi bẹt ra đất thở dốc. Oản Oản chu đáo đem trà lên cho cô dùng.
" Uống nó cô sẽ cảm thấy khoẻ lại."
" Cảm ơn cô."
Cầm ly trà trong tay, cô không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thay-doi-cuc-dien/2806665/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.