" Cẩn thận!"
Một bàn tay rắn chắc đã ôm lấy cô. Noãn Vy ngẩn đầu lên nhìn người đó là ai.
" Tiểu đệ !!!!"
Cô vô cùng ngạc nhiên, chẳng phải hắn đang ở bên trong ư! Tên này ra đây từ lúc nào vậy. Cô nhìn hắn chằm chằm khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
" Ta buông ta được rồi chứ?"
" Hả!!! Ờ.."
Lúc này cô chợt ý thức được bản thân đang bị hắn ôm lấy. Cô đứng qua một bên, ánh mắt nhìn đi hướng khác. Trong miệng lầm bầm.
" Tên này là quỷ hay gì mà đi đâu cũng xuất hiện mặt hắn vậy."
" Tỷ đang nói ta sao!"
Lời của cô hoàn toàn lọt vào tai hắn.
Noãn Vy nhìn hắn cười trừ. Cô nhớ mình cũng nói nhỏ lắm sao hắn lại nghe được vậy. Tên chắc chắn là quỷ rồi, nói xấu mà cũng nghe được.
" Ta...ta..có nói gì đâu. Ta chỉ đang bất bình với đất ở đây thôi. Nó vừa làm ta xém chút nữa là rơi xuống đây. Phải chi đất ở đây cao lên một chút thì tốt rồi."
Cao lên sao? Long Ngâm nhìn lớp đất dưới lòng sông, hắn thầm nghĩ. Nếu người dân có thể bồi đất cao lên và dùng khúc gỗ to đóng dưới sông để ngăn không cho nó sạt lở. Vậy thì lần lũ tới, nước sẽ không phá nổi bờ đê, người dân cũng không cần phải chạy trốn lũ. Bây giờ nước sông đang rút xuống, đây chính là thời cơ thích hợp để làm.
" TIỂU ĐỆ!!"
"..."
Tiếng hét của Noãn Vy làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thay-doi-cuc-dien/2806664/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.