Dương Trường Miên thoát khỏi ôm ấp của Hàn Ngọc Nhiễm, cầm lấy lọ thủy tinh, đi tới thu hồn Tà Thần. 666 nó hối thúc tới đau đầu, nếu mà cậu không làm theo chắc nó hát cải lương cho nghe.
Hàn Ngọc Nhiễm đi theo phía sau, bảo đảm không ai quấy rầy cậu. Xong vụ này, cưới rồi động phòng được rồi, hắn rất nóng lòng.
Dương Trường Miên từng bước tiếp cận mở nắp ra, miệng bình nhắm ngay Mặc Vô Song, miệng niệm kinh. Cậu nhát lắm, so với 666 thì không oách chút nào, nghe tới Thần là sợ hãi, tay chân cũng run.
[Đừng có sợ, Chủ Thần bên mình cũng không kém.]
666: [Vừa mới gửi đồ đó, lấy ra xài đi, mau lên, Mặc Vô Song tỉnh lại giết ngược bây giờ!]
“…” Mày hay thì mày ra đây đổi chỗ với tao đi!
Dương Trường Miên lập tức lấy ra dẫn thần thảo, vẫy vẫy trước mũi Mặc Vô Song, tàn hồn của Tà Thần cũng nhấp nhô chui ra, bị bình thủy tinh hút vào.
Cậu khẩn trương nhìn chằm chằm Mặc Vô Song, một tay cầm bình một tay cầm thêm cục gạch giơ lên. Chỉ cần Mặc Vô Song vừa tỉnh lại liền đập cho ngất xỉu tiếp. Quá nhiều lần bị quay xe phút chót làm cho cậu cẩn thận vạn phần.
Hàn Ngọc Nhiễm bung dù ra che mưa cho cả hai: “…” Mặc dù hơi trễ nhưng có che là được.
Bụp!
Mặc Vô Song có dấu hiệu tỉnh táo lại, Dương Trường Miên liền giơ tay lên, cho gã ăn gạch. Mặc Vô Song vừa tỉnh bị đập cho ngất xỉu lần nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3358277/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.