Mặc Vô Song nương hỗn loạn xoay người chuồn trước. Mưa rồi, kế hoạch gì đó đều đổ bể hết, chỉ có thể bỏ chạy.
Mặc Vô Song không khỏi tiếc hận, chỉ cần vài phút nữa thôi là Ma Hoàng thành công hồi sinh rồi vậy mà, từ đâu nhảy ra đám người Hàn gia đáng ghét. Chờ đi, thù này hắn nhất định sẽ báo.
Bịch!
Mặc Vô Song nghe tiếng vang, lập tức ngừng lại bước chân, cảnh giác nhìn xung quanh, đôi mắt lóe ánh vàng. Là kẻ nào?
Dương Trường Sáu từ trên cao nhảy xuống, chặn đứng đường muốn đi của hắn, tay cầm dao phay, khuôn mặt vô cảm: “Muốn chạy hả? Để cái mạng lại trước đã.”
Dương Trường Miên: “…” Oách xà lách, lần sau cậu cũng phải bắt chước mới được.
Hàn Ngọc Nhiễm không lâu sau cũng xuất hiện, đứng song song với Dương Trường Sáu, cảnh giác nhìn Mặc Vô Song. Lạ quá, cảm giác của gã ta mang lại cho hắn, không giống mới nãy, thật khủng bố.
Dương Trường Sáu hỏi thẳng: “Mặc Thanh?”
Mặc Vô Song cảnh giác nhìn hai người, đảo mắt liên tục, giơ lên nụ cười giả lả: “Là Dương huynh và Hàn huynh à, không biết có chuyện gì?”
Hàn Ngọc Nhiễm thấy lạ, bình thường gọi gã là Mặc Thanh thế nào gã cũng sửa tên lại cho đúng mới chịu, bây giờ thì không, còn cười giả tạo.
Dương Trường Miên nhìn nhìn, cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Tìm Mặc Vô Song làm gì?”
0405: [Thật ra tôi dò la ra được tần số không ổn định ở Mặc Vô Song, cho nên báo cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3358276/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.