Mưa vẫn rơi không ngừng xuống khu rừng phía tây Băng Châu, nơi mà chỉ có người chết đặt chân, người sống khó tiếp cận. Nước mưa rửa trôi đi rất nhiều bùn lầy dơ bẩn, gián tiếp làm cho vùng đất này sạch sẽ hơn.
Tà Thần biết mình sắp tan biến nên rất hận kẻ đã phá hoại tất cả kế hoạch của gã.
Gã muốn dùng Bách Túc Mẫu Trùng đi ăn người, kết quả, rết chết. Gã lại thua keo này bày keo khác, dùng mầm móng của Mạc Đại Tượng tiêu diệt tu sĩ, thống trị tu tiên giới. Kết quả không khác kế hoạch đầu là mấy.
Gã lại chờ, không sau hết, năm nay là năm thứ 77, Hoàng Nguyệt Thiên buông xuống, ngày tàn của đám tu sĩ tu tiên chết tiệt cũng sẽ tới cuối, gã mới là người thắng cuối cùng. Há há há!
Kết quả, lại thất bại, kết quả đều là do một tên phế vật, tu tiên cũng không thể tu phá hoại! Cay sao không cay!
Một con muỗi bé tí tẹo, gã không đập là vì từ bi tha cho nó, vậy mà nó dám hút máu của gã!
Tà Thần thà tan biến cũng muốn dùng tí sức mạnh cuối cùng, kéo Dương Trường Miên chết chùm. Chỉ là tàn hồn, gã có 6 hồn 14 phách, mất có 1 hồn thôi, nhằm nhò gì. Chỉ là, không thể lại xuống Thiên Phong đại lục tiếp nữa, có chút tiếc nuối.
Keng keng keng!
Hàn Ngọc Nhiễm lần đầu mất không chế, vung kiếm chém không thèm kiêng nể đây là núi hay là rừng, cơ hồ là dùng hết linh lực trong cơ thể, bùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3358278/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.