Hàn Ngọc Nhiễm tự biết khả năng của mình đến đâu, hắn bây giờ muốn đối phó Mạc Đại Tượng là trứng chọi đá. Dùng kính thông thái mới 1 phút thôi đã ngốn một nửa linh lực rồi, nên hắn phải hành động nhanh trước khi linh lực hao hết. Dương Trường Miên còn thiếu tiền hắn, hắn tất nhiên là có động lực sống sót rồi.
Cơ mà, con heo này khó nhằn thật, hắn vì đeo kính xịn nên có thể đọc đoán được chiêu tiếp theo của nó, sẽ không để bị đả thương nữa. Nhưng cạn linh lực là không tránh khỏi, hắn phải đẩy nhanh tốc độ lùa vịt.
Mạc Đại Tượng đang đói mà còn bị làm phiền, con ruồi nhặng cứ vo ve quanh quẩn bên tai, người còn phiền chứ nói gì heo. Thế là Hàn Ngọc Nhiễm thành công thu hút sự chú ý của heo, nó bị chọc giận, bốn vó bay nhanh đuổi theo.
Hàn Ngọc Nhiễm di chuyển về phía chân núi, hắn cắt một một đoạn gần cổ tay dùng máu để nhử, Mạc Đại Tượng càng hăng hái.
…
Dương Trường Miên ôm kiếm: “Trận pháp phong ấn?” Cái trận mà cậu thấy ở Dương gia sao?
Vân Yên gật đầu chỉ tay vào 8 người trung niên để râu rậm: “Đúng vậy, bọn họ là trưởng lão trong tộc, mỗi người một góc bày trận. Ngươi yên tâm đi, con yêu thú đó không phải Thiên Yêu Cảnh thì ổn.”
“…” Vậy nếu nó thật là Thiên Yêu Cảnh thì cả đám về trời chứ gì.
Vân Yên còn nói thêm tăng tính thuyết phục: “Vệ binh của thành ta đều được trang bị pháp khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3329736/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.