Vân Yên từ xa chạy như bay lại gần hai người Dương Trường Miên đang thì thầm to nhỏ, hào hứng: “Dương huynh, chúng ta giết được nó rồi! Huynh cũng có đóng góp nên chúng ta chia huynh một ít thịt yêu thú, được không?”
Dương Trường Miên gật đầu, Hàn Ngọc Nhiễm cũng không phản đối, cậu nhìn mọi người đang thu dọn chiến trường: “Có thương vong không?”
Vân Yên tức khắc héo một chút: “Có là có, giáp huyền cấp cũng không ngăn được nó hút máu. Đã tử trận rất nhiều người, chúng ta đang tiến hành di dời.”
Dương Trường Miên sợ sau này sẽ xuất hiện con Mạc Đại Tượng thứ hai nên thuật lại lời hệ thống cho Vân Yên nghe: “Con này mới là trẻ con thôi, nếu để nó thành niên sẽ còn khủng khiếp hơn nữa. Cô mau thông báo thành chủ lên núi điều tra xem.” Một con thôi đã đủ khó xơi, một đàn thì không biết kinh tủng tới cỡ nào.
Vân Yên cũng nghĩ tới cảnh đó: “Chắc chắn rồi.”
666: [Mạc Đại Tượng bá vậy thôi chứ khả năng sinh sản của con cái không tốt lắm. Chúng nó mấy trăm năm mới có một mụn con.]
Nó mà sinh đẻ như heo nái ở chỗ cậu, tu sĩ và yêu thú khác chắc bị làm thịt hết rồi.
Vân Yên mời: “Có muốn vào Vân thành nghỉ ngơi một đêm không? Nhà ta luôn đón chào nhị vị.”
Dương Trường Miên liếc qua nhìn Hàn Ngọc Nhiễm hỏi ý kiến, hắn không nói gì mà nhìn cậu. Cậu liền làm quyết định: “Được vậy thì tốt quá, làm phiền cô.”
Vân Yên vẫy tay:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-phe-vat-ta-lac-lu-khap-tu-chan-gioi/3329737/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.