- Sao Nhân Nhân không đến?
Bà Thẩm ngó qua ngó lại, phát hiện phía sau Thẩm Tây Thừa không còn ai, lúc này bà mới hỏi.
Thẩm Tây Thừa rất điềm nhiên trả lời:
- Con bảo cô ấy ở nhà tập lời thoại rồi. Dù sao cũng chẳng có việc gì, không cần phải đi đi lại lại làm gì cho mệt.
- ....
Trên bàn ăn, bà cụ Thẩm gắp cho Tây Thừa một cái cánh gà, cười tít mắt nói:
- Cứ nghĩ đến Tây Thừa nhà chúng ta năm sau là lên chức bố rồi mới thấy thời gian qua thật là nhanh, mới có ngày nào vẫn còn bé tí.
- Con thì lại thấy là thời gian trôi quá chậm. Mấy bà bạn của con mấy năm trước đã làm bà nội rồi, con đến tận năm sau mới được làm, đây đúng thực là đếm từng ngày để sống mà. - Bà Thẩm nghĩ đến mấy tháng sau bà mới được lên chức mà không tránh khỏi bận lòng. - Ngày dự kiến sinh cũng đẹp, trung tuần tháng tư sẽ đẻ, không nóng cũng không lạnh.
Chỉ là mấy câu chuyện phiếm như vậy, ông cụ Thẩm không can dự vào, Thẩm Danh Thắng cũng vậy.
Tất nhiên là trên môi hai người họ đều mang nụ cười. Chỉ cần là nhắc đến đứa nhỏ trong bụng, trong lòng đã thấy vui sướng tột độ rồi.
Sau khi đã nói vài chuyện về em bé, bà Thẩm mới bắt đầu đi vào chủ đề chính:
- Tây Thừa, bây giờ Nhân Nhân cũng đã mang thai năm tháng rồi. Thực ra mẹ cũng không phản đối công việc của con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-dai-minh-tinh/2454307/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.