Ông bố chuẩn và bà mẹ chuẩn là không giống nhau, vì dù sao đứa trẻ cũng đâu có ở trong bụng anh. Lần đầu tiên cảm nhận được đứa bé đang đạp, Thẩm Tây Thừa kích động đến mức hiện ra cả lên nét mặt. Đây cũng là lần đầu tiên Giản Nhân Nhân nhìn thấy được mặt ông bố ngốc nghếch của anh.
- Có thật là em bé đã biết động đậy?
Giản Nhân Nhân nén cười:
- Chắc chắn là phải biết chứ. Nhưng em nghĩ là em bé cũng vì nghe thấy tiếng nói của anh nên mới kích động như vậy đấy.
Thẩm Tây Thừa trước giờ lạnh lùng và thông minh lại thật sự tin vào những lời này. Anh kinh ngạc một hồi lâu rồi đáp:
- Thật thần kì.
Sinh mệnh quả thực là điều kỳ diệu, nhất là khi đó là một đứa bé, lại càng kỳ diệu hơn.
Sức sống của đứa nhỏ thật ngoan cường. Lúc đầu khi họ đến với nhau bằng cách ấy, xác suất có em bé là vô cùng nhỏ, bây giờ nó đã biến thành kết tinh của tình yêu, sau cùng nó vẫn thuận lời mà nằm trong đó. Thẩm Tây Thừa cảm thấy, đứa con này của anh sau này nhất định sẽ làm nên đại sự.
- Đợi khi em bé ra đời, anh sẽ cảm thấy càng thần kỳ hơn. Nhưng mà em nghe nói, trẻ con mới sinh ra đều không được đẹp.
Trước đây Giản Nhân Nhân cũng đã có dịp nhìn thấy mấy đứa trẻ sơ sinh, cô có cảm giác là vừa chào đời nhìn đứa nào cũng rất giống nhau.
Thẩm Tây Thừa nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-thanh-dai-minh-tinh/2454309/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.