Đó là chiếc xe của Mẫn Úc, bên trong là cậu ta và người trợ lí tên Mẫn Cơ.
Mẫn Úc anh ta trầm ngâm không nói! Hắn nhìn qua cửa kính xe, thì thấy Diệp Tinh đang nhìn vào điện thoại một cách chăm chú, hắn chịu khó đưa mắt nhìn kĩ hơn, người cô gái với phong thái tự tin ấy. Mái tóc đen cùng đôi mắt xanh...
"Bóng dáng đó"
"Dừng xe!" Mẫn Úc hắn bảo.
"Cậu chủ có chuyện gì sao?" Mẫn Cơ hỏi.
Mẫn Úc hắn không đáp, hắn xuống xe đi một mạch đến chỗ Diệp Tinh. Bóng dáng của người con gái này khiến hắn rất quen thuộc, tuy mới tiếp súc một lần nhưng hắn sẽ không thể quên được.
Hắn tiến lại gần nắm lấy tay cô, bóng dáng ấy hắn không thể sai được.
Hắn nhìn Diệp Tinh, đôi mắt cô nhìn hắn rất giống lúc hắn gặp cô trong rừng, cảm giác của hắn bây giờ là cái cảm giác muốn nhào lại và ôm cô vào lòng bắt cô làm của riêng hắn. Hắn đã tìm cô suốt mấy ngày từ cái ngày định mệnh ấy.
Diệp Tinh đang đi, thì bị một bàn tay bắt lấy, cô không biết kẻ đó là ai. Theo phản xạ Diệp Tinh cô tung cước đá về phía hắn, Mẫn Úc hắn vẫn nở nụ cười chặn đôi chân của cô lại.
(Hệ thống: Kí chủ, đây là Mẫn Úc, xin cô nhẹ tay à nhẹ chân mới phải.)
Hắn không thể nào biết được cô đã hận hắn như nào, cái lúc cô nhìn thấy bức ảnh hắn trên mạng trong bệnh viện là cô đã muốn xé xác hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-sinh-con-cho-nam-phu-phan-dien/2901962/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.