Mẫn Khiếu nhìn đôi chân bị băng bó của Diệp Tinh, hắn không màng đến lời chửi mắn trước đó của cô. Thay vào đó là hắn xem xét từ trên người cô.
"Chân bị sao?" Mẫn Úc hắn trầm mặc, giọng lạnh lùng hỏi cô. Hắn không muốn người con gái hắn vất vả tìm kiếm lại bị thương thành ra như thế. Trong lòng hắn hiện tại lại có cảm giác đau nhói đến khó tả, nói ra thì hắn chỉ mới gặp cô được hai lần, một là trong rừng hoang lần thứ hai là bây giờ.
Nếu không phải hắn có cuộc hẹn với nhà thiết kế Jan tại nhà hàng gần đó, thì có lẽ hắn sẽ không tìm thấy được cô, hắn chỉ mới nhìn bóng dáng cô từ phía xa đã không kềm được lòng mình. So với việc nhìn cô không thể chạm vào hắn thà bắt cô lại còn tốt hơn.
Lúc nãy, hắn còn nghĩ tới chuyện sẽ giam cầm cô trong căn biệt thự của hắn, dày vò cô. Hắn không biết tại sao nhưng đây là cảm xúc chân thật nhất của hắn. Từ lúc sau khi mối tình đầu của hắn bạc vô âm tính, tới bây giời đã mười năm trôi qua, cô là người thứ hai khiến cho hắn có cảm giác rung động như hiện tại, một cảm giác quen thuộc chưa từng có ở những cô gái khác.
Diệp Tinh cô không biết tình hình hiện tại hắn đang có ý định gì. "Anh bị điên à, anh nghĩ anh là ai! Mau thả tôi xuống!" Cô vừa đánh vào hắn, vừa quay sang dùng hết sức đấm vào cửa kính xe ô tô.
Diệp Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-ta-sinh-con-cho-nam-phu-phan-dien/2901948/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.