🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


"Đúng vậy!" Trung đội trưởng gật đầu: "Rốt cuộc thì ngươi muốn nói cái gì?"



"Ta muốn nói là không chỉ trong thành mới có người bị nạn, mà ở bên ngoài thành càng có nhiều người bị nạn hơn, ta muốn xin ý kiến một chút xem có được ra khỏi thành để cứu trợ thiên tai hay không?" Huyện lệnh nói.



"Ra khỏi thành để cứu trợ thiên tai ư?"





Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu trung đội trưởng chính là huyện lệnh muốn chạy trốn, hoặc là báo tin cho những người khác, nhưng sau đó lại xóa bỏ ý nghĩ này.



Lúc đó bọn họ chỉ chiếm kho lương thực, chứ không chiếm đóng cổng thành, huyện lệnh muốn bỏ chạy hoặc là muốn báo tin cho những người khác thì có rất nhiều thời gian để ra khỏi thành.



Nghĩ đến đây, trung đội trưởng nhíu mày và hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn ra khỏi thành để cứu trợ thiên tai?”







“Nếu ta nói ta không nỡ nhìn những người bị nạn phải chịu khổ, trung đội trưởng Giang có tin ta hay không?" Huyện lệnh hỏi.



Trung đội trưởng không trả lời, nhưng trong lòng anh ta đúng là không tin.



Nếu thực sự không nỡ thì trước đó đã làm gì rồi?



“Mặc dù ta là huyện lệnh, nhưng người có tiếng nói lớn nhất ở huyện Gia Trí là nhà họ Ninh có quan hệ gắn bó thân thiết với nhà họ Giang, ta gần như chỉ là một con rối bị mất quyền lực. Nói ra cũng không sợ trung đội trưởng Giang ngài chê cười, bản thân ta hơi sợ hãi, không dám đấu tranh với bọn họ, đã nghĩ là chỉ ở lại đây chịu đựng một thời gian, rồi để người trong nhà đến kinh thành biếu quà, để điều động ta đi là được.”



Huyện lệnh cười gượng và nói: “Trước kia ta không phải không muốn cứu trợ thiên tai, mà là có lòng mà lại không có sức, không dám đối đầu với nhà họ Giang và nhà họ Ninh, bây giờ mấy người trung đội trưởng Giang đến đây, ta có thể yên tâm mạnh dạn đi cứu trợ thiên tai rồi!"



Trung đội trưởng gật đầu, cũng không tỏ rõ ý kiến.



Huyện lệnh đã lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm như vậy, biết rõ là gặp người phải nói tiếng người, gặp quỷ phải nói chuyện của ma quỷ, cũng biết rằng hầu hết các nhân viên hộ tống đều có xuất thân là những người không có văn hóa, không hiểu được nhiều cái gọi là ý ở ngoài lời nói, cho nên trực tiếp nói một cách thẳng: "Đương nhiên là ta cũng có lòng riêng của mình!"



Đúng là như vậy, khi trung đội trưởng nghe thấy ông ta nói như vậy thì không nhịn được mà nhíu mày lại và hỏi: "Lòng riêng gì?"



"Từ khoảng khắc ta bỏ tối theo sáng mà đi theo trung đội trưởng Giang, ta đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể tiếp tục đi theo tiêu cục Trấn Viễn, cho nên ta muốn chứng minh giá trị của mình!"



Huyện lệnh nói: "Ta biết, mấy người trung đội trưởng Giang không phải không muốn cứu trợ thiên tai, mà là không đủ người, đây cũng là cơ hội tốt nhất để ta chứng minh bản thân mình, ta hy vọng rằng chờ đến khi phần lớn người của tiêu cục Trấn Viễn đến đây, trung đội trưởng Giang có thể báo cáo một cách trung thực những chuyện mà ta đã làm!”



Phải nói là quyết định của huyện lệnh rất chính xác, trung đội trưởng nghe thấy ông ta nói như vậy thì càng tin tưởng ông ta hơn một chút: "Nói đi, ngươi định làm thế nào?"



“Mấy ngày nay, tuyết đã ngừng rơi, ta muốn dẫn người vận chuyển lương thực, đi dọc theo đường chính để phát một ít lương thực cứu trợ cho người dân ở nông thôn, đồng thời nói với bọn họ rằng trong huyện có phát cháo, để bọn họ thông báo cho những người thân và bạn bè khác đến thị trấn."



Huyện lệnh nói: "Đến lúc đó, số lương thực mà ta thu được từ trong tay của các gia đình giàu có có thể sẽ không đủ, ta hy vọng trung đội trưởng Giang có thể hỗ trợ một ít lương thực."



Nhà họ Giang và nhà họ Ninh độc quyền thị trường lương thực và dầu của huyện Gia Trí, các gia đình giàu có trong thị trấn không có việc làm ăn khác để tạo ra lương thực, những lương thực mà huyện lệnh vơ vét được, chẳng qua chỉ là khẩu phần lương thực mà những gia đình giàu có chuẩn bị để vượt qua mùa đông, số lượng có hạn, chỉ phát cháo cho người dân trong thành cũng đã hơi eo hẹp rồi, nếu ra khỏi thành để phát cháo thì đúng là vẫn chưa đủ.



Nhưng bảo ông ta mở cổng thành ra để đi cứu trợ thiên tai một cách bừa bãi có thể sẽ mang đến những biến số khác, hơn nữa, dân chúng tập trung ở trong thành quá nhiều cũng sẽ là một tai họa ngầm.



Dường như huyện lệnh có thể nhìn ra được sự lo lắng của trung đội trưởng, nên mở miệng nói: "Trung đội trưởng Giang, ta có thể đi ra ngoài thành để phát cháo, không cho người bị nạn vào trong thành, nếu ngài lo lắng thì có thể phái người đến cổng thành để giám sát, hoặc cũng có thể phái người đi theo ta về nông thôn để phát lương thực cứu trợ!"



Trung đội trưởng nghe thấy vậy thì hơi động lòng, sau khi suy nghĩ một lúc mới nói: "Chu huyện lệnh, chuyện này rất quan trọng, ta không thể tự mình quyết định được, như này đi, ta sẽ truyền tin cho tướng quân để xin chỉ thị một chút!”

"Đúng là nên xin phép trước", Huyện lệnh gật đầu liên tục, nhưng không nén nổi tiếng thở dài.


Trung đội trưởng mặc dù không giỏi nhìn sắc mặt để đoán ý, nhưng tiếng thở dài của đối phương thì anh ta vẫn có thể nghe thấy, bèn hỏi: "Sao vậy?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.