🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


"Không có gì, chỉ cảm thấy mới đó mà sắp hết năm rồi, không biết có bao nhiêu người sắp chết đói." Huyện lệnh thở dài rồi nói.



Tết Nguyên Đán là ngày lễ quan trọng nhất trong văn hóa truyền thống của Hoa Hạ, nhưng năm nay cái ngày này lại là cơn ác mộng của rất nhiều người dân nghèo khổ.



Giang trung đội trưởng cũng có xuất thân là người nghèo khổ, trước khi gia nhập làm nhân viên hộ tống, bọn họ cho dù đến Tết Nguyên Đán cũng không có thịt để mà ăn.





Nhớ tới cuộc sống trước kia, anh ta cũng thở dài: "Chu huyện lệnh, ngài yên tâm đi, sáng mai ta sẽ phái người truyền tin, nhanh nhất thì chiều mai là có thể nhận được thư hồi âm rồi, ta cảm thấy khả năng cao tướng quân sẽ ủng hộ đề nghị của ngài thôi, bên ngài có thể chuẩn bị lương thực trước, đến khi nhận được thư hồi âm của tướng quân thì ngài có thể xuống vùng thôn quê ngay."



"Vậy thì tốt quá rồi, " Huyện lệnh kích động đến mức đứng lên: "Vậy ta trở về để chuẩn bị, khi nào Giang trung đội trưởng nhận được thư hồi âm thì xin nhanh chóng thông báo cho ta!"



"Được," Giang trung đội trưởng đứng dậy: "Ta cũng sẽ bảo các huynh đệ chuẩn bị mấy xe lương thực, đến lúc ra bên ngoài thành phát cháo, lương thực không đủ thì ngài cứ tới đây lấy thêm!"







"Đa tạ Giang trung đội trưởng!" Huyện lệnh thi lễ với trung đội trưởng rồi xoay người rời đi.



Huyện lệnh rời khỏi kho lương thực chưa được bao lâu, sư gia đã chui ra từ trong một cái hẻm nhỏ: "Lão gia, nói chuyện thế nào rồi?"



"Giang trung đội trưởng nói cần phải xin phép tướng quân của bọn họ trước, nhanh nhất là chiều mai có thể nhận được thư hồi âm, bảo chúng ta chuẩn bị trước." Huyện lệnh trả lời.



"Vậy là đại bộ đội của tiêu cục Trấn Viễn thật sự cách chúng ta không xa!" Sư gia nói.



Bọn họ bây giờ coi như đã hoàn toàn cùng hội cùng thuyền với tiêu cục Trấn Viễn rồi, lỡ như tiêu cục Trấn Viễn chỉ tới vì kho lương thực của nhà họ Giang thì tới lúc đem lương thực đi hết rồi, người cũng rút lui theo, bọn họ sẽ hoàn toàn rơi vào tình huống khó xử, nhất định sẽ bị những quyền quý của quận thành kia xử lý.



Lần này huyện lệnh đến đây, một là để thương lượng công việc cứu trợ thiên tai với trung đội trưởng, hai là để hỏi thăm xem xung quanh có bộ đội chủ lực của tiêu cục Trấn Viễn hay không.



Mặc dù không hỏi trực tiếp, nhưng từ lời nói của trung đội trưởng bọn họ đã có thể đoán ra rất nhiều tin tức.



Thời đại này giao thông lạc hậu, trung đội trưởng sáng mai mới truyền tin, cùng ngày là đã có thể nhận được thư hồi âm, chứng tỏ tướng quân của bọn họ cách huyện Gia Trí cũng không xa lắm.



Việc tích cực cứu trợ thiên tai cũng có thể chứng tỏ tiêu cục Trấn Viễn không phải tới để vơ vét lương thực, khả năng cao là tới để bình định Trung Nguyên.



Việc này khiến cả Huyện lệnh và sư gia đều bình tĩnh lại.



"Lão gia, ngày mai chúng ta thật sự phải xuống vùng thôn quê đưa lương thực cứu trợ thiên tai, còn phải cho người ở quê tới huyện thành sao?" Sư gia hỏi: "Chúng ta đúng là đã thu được một ít lương thực, nhưng chỉ phát cháo ở huyện thành thôi cũng không duy trì được bao lâu, nếu gọi thêm cả người ở quê lên thì làm sao đủ?"



"Chuyện lương thực thì không cần lo lắng, Giang trung đội trưởng nói, đến lúc đó lương thực không đủ, anh ta sẽ mở kho phát lương thực!"



"Lão gia, chúng ta cứ trông nom huyện thành cho kỹ càng thôi không được sao? Tại sao ngài lại muốn xuống vùng thôn quê cứu trợ thiên tai, để nhiều người tới huyện thành như vậy, không cẩn thận thì sẽ gặp phải tai vạ, mấy chuyện kiểu này người khác tránh còn không kịp đó, nhưng ngài lại chủ động gánh trên lưng mình, tại sao phải thế?" Sư gia hỏi.



"Để thấy an lòng!" Chu huyện lệnh nói: "Đối với chúng ta thì là phiền phức, nhưng đối với những người dân ở nông thôn kia, là chuyện lớn liên quan tới tính mạng con người, trước kia ta luôn muốn cứu trợ thiên tai, nhưng lương thực đều ở trong tay nhà họ Giang, ta cũng không có cách nào!"



Ông ta chỉ mới tới huyện Gia Trí được mấy năm, lúc ông ta tới thì mọi việc mọi khu vực ở địa phương đều đã bị quý tộc địa phương nắm chặt, dù ông ta là huyện lệnh, muốn làm việc gì cũng bị ngăn cản ở khắp nơi.



Sau khi bắt đầu vào mùa đông, ông ta cũng biết nạn rét tới rồi, định cứu trợ thiên tai, nhưng nhà họ Giang đầu cơ tích trữ nhiều lương thực như vậy để bán với giá cao, ông ta muốn cứu trợ thiên tai cũng không lấy được lương thực.



Sau lưng ông ta có gia tộc làm chỗ dựa, nhà họ Giang cũng không phải thứ hiền lành gì, chỗ dựa còn mạnh hơn gia tộc của ông ta.



Điều quan trọng nhất là, nội bộ gia tộc cũng không ủng hộ cách làm của ông ta, mà lại bảo ông ta cố gắng có quan hệ tốt với quý tộc địa phương, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.



Huyện lệnh đã thử chống lại mấy lần, kết quả là lần nào cũng kết thúc bằng thất bại, thế nên ông ta cũng mất hết ý chí, lựa chọn bỏ mặc.


Tiêu cục Trấn Viễn đến, khiến ngọn lửa trong lòng vốn đã nguội lạnh từ lâu của ông ta lại cháy rực lên lần nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.