Cũng có một số người tị nạn muốn nhân cơ hội trốn thoát, nhưng xung quanh trại Ngưu Gia đều có tường thành, mọi lối vào và lối ra đều được đội an ninh canh gác, những người tị nạn bị bao vây ở khu vực phía đông trại Ngưu Gia không có nơi nào để chạy trốn nên chỉ có thể bị đội an ninh đuổi về chuồng rơm, đi vòng qua bục gỗ và nhìn Trâu chủ nhiệm với ánh mắt phức tạp.
Bị thổ phỉ tra tấn lâu như thế những người dân tị nạn đã trở nên vô cùng nhát gan.
Bọn họ hy vọng người trước mặt đến đây để cứu bọn họ, nhưng bọn họ lại lo lắng sự kỳ vọng của họ sẽ thất vọng và họ sẽ càng tuyệt vọng hơn.
Dưới cái nhìn của hàng ngàn người dân tị nạn, Trâu chủ nhiệm cầm chiếc loa sắt trên tay.
“Thưa bà con, mọi người không cần phải sợ!”
Trâu chủ nhiệm lớn tiếng nói: “Đáng lẽ các ngươi nên đến Đông Hải để nhờ vả quốc sư đại nhân, tìm đường sống sót phải không? Chúng ta chính là công nhân ở xưởng muối cá dưới quyền quốc sư đại nhân, bên kia chính là Khánh trưởng xưởng xưởng muối cá của chúng ta, quốc sư đại nhân nghe tin mọi người bị thổ phỉ ức hiếp nên đã phái Khánh trưởng xưởng dẫn chúng ta đến giải cứu mọi người!
Nói xong ông ta chỉ vào vị trí của Khánh Mộ Lam.
Tả Phi Phi nghe vậy thì nhìn chằm chằm vào Trâu chủ nhiệm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3440829/chuong-3766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.