🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đây là chỗ ở của Đại đương gia trại Ngưu Gia đó, tên tay sai canh cửa này là con nuôi của Đại đương gia, thổ phỉ khác đều gọi hắn ta là đại công tử, một người cứng đầu, hung dữ hiếu chiến, nhưng lại trung thành cẩn cẩn, là người Đại đương gia tin tưởng nhất, ngủ đêm chỉ có con nuôi canh cửa thì mới có thể ngủ được.





"Đại công tử, nhanh đi gọi Đại đương gia đi, người của tiêu cục Trấn Viễn đánh đến cửa rồi!"



Tên tay sai thở hồng hộc hét lên.



"Bọn họ vậy mà thực sự dám tới sao?" Thổ phỉ vạm vỡ hỏi: "Bọn họ có bao nhiêu người đến?"





Mấy ngày trước Đại đương gia đã nói với hắn ta rằng, có thể tiêu cục Trấn Viễn sẽ đánh đến đây, lúc đó hắn ta không tin, không ngờ chỉ mấy ngày tiêu cục Trấn Viễn đã thực sự đến đây rồi.



"Không biết nữa." Tên tay sai nói: "Bọn họ xuất hiện đột ngột, hơn nữa vừa đến đã dựng cung nỏ hạng nặng ở cửa trại, người của chúng ta ra người nào chết người đó, hai người đi ra thì chết cả hai, căn bản không thể thoát ra được!"



"Một lũ oắt con vô dụng!" Trong mắt thổ phỉ vạm vỡ phát ra một tia tàn bạo: "Đều nói tiêu cục Trấn Viễn vô cùng kỳ diệu, ta lại muốn xem bọn họ thực sự có ba đầu sáu tay sao?"







Nói xong, hắn ta nhặt một con dao phay to ở bên cạnh lên, tiến về phía cổng trại.



Nhưng hắn vừa đi được hai bước, phía sau đã truyền đến một tiếng quát lạnh lùng: "Đứng lại!"



Quay đầu lại nhìn, hắn thấy đại đương ra bước từ trong phòng chính ra.



Trời lạnh, Đại đương gia chỉ mặc một chiếc quần đùi, phơi bày ra phần thân trên khắp nơi đều là vết sẹo, rõ ràng là một người tàn ác.



Hôm qua lại mới cướp một nhóm dân tị nạn, trong đó lại có một gia đình giàu có.



Đại đương gia không chỉ cướp hết tài sản của đối phương mà còn nhìn trúng phụ nữ của đối phương.



Thỉnh thoảng cướp một số thương đội, cơ bản cũng đều là đàn ông đi giao hàng, rất ít phụ nữ, gần đây cướp của dân tị nạn, cũng có khá nhiều phụ nữ, nhưng cơ bản đều là người dân không thể sống nổi, vừa đen vừa gầy.



Hôm qua phụ nữ của gia đình giàu có bị cướp này, người này trắng hơn người kia, tối qua Đại đương gia đã tổn hại một loạt, mãi đến khi trời sắp sáng mới ngủ, vừa rồi bị đánh thức bởi âm thanh ở cửa.



Vốn không muốn để ý đến, nhưng nghe đến tiêu cục Trấn Viễn đánh đến Đông Hải rồi, Đại đương gia hoàn toàn không ngủ được, nhảy thẳng ra khỏi giường, sau đó mở cửa con nuôi đang định rời đi.



"Cha gọi con làm gì ạ?"



Con nuôi vung con dao phay ra nói: "Cha nuôi hãy yên tâm chờ đợi đi, con sẽ đi gặp tiêu cục Trấn Viễn luôn đây!"



"Man Nhi không được kích động!" Đại đương gia nhanh chóng chạy đến chặn con nuôi lại: "Nếu so đao pháp, ta tin rằng mười nhân viên hộ tống cũng không thể đánh bại Man Nhi của nhà ta, nhưng tiêu cục Trấn Viễn không nói võ đức, bọn họ đều không đối đầu trực diện với bất kỳ ai, thay vì giao chiến, bọn họ bắn ra mũi tên cách xa trăm bước, Man Nhi con liều lĩnh lao ra ngoài, đúng lúc trúng gian kế của tiêu cục Trấn Viễn!"



"Vậy nên làm như thế nào đây?" Man Nhi đặt dao phay xuống hỏi.



"Nhanh đi mời Lâm tiên sinh đến!" Đại đương gia đạp tên tên tay sai.



Tên tay sai bị đạp ngã xuống đất, đứng dậy bỏ chạy.



Không lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đi theo tên tay sai tới.



Lúc này Đại đương gia đã mặc quần áo xong, nhìn thấy người đàn ông trung niên đi vào, Đại đương gia bảo con nuôi canh cửa ra đón tiếp người đàn ông trung niên vào phòng chính.



Sau khi vào phòng, Đại đương gia nắm lấy tay áo người đàn ông trung niên, lo lắng hỏi: "Lâm tiên sinh, tiêu cục Trấn Viễn thực sự đánh tới đây rồi, bây giờ nên làm như thế nào mới được đây?"



Cây có bóng, người có tên, danh tiếng của tiêu cục Trấn Viễn đã truyền khắp Đông Hải, khi nghe tin tiêu cục Trấn Viễn đánh đến đây, Đại đương gia sốc đến mức không kịp mặc quần áo mà chạy thẳng ra ngoài.



Vừa rồi ông ta chỉ đang giả vờ bình tĩnh trước mặt con nuôi và tên tay sai thôi.



Bây giờ trong phòng chính chỉ có hai người ông ta và Lâm tiên sinh, Đại đương gia thực sự không thể nhịn được nữa.



Lâm tiên sinh liếc nhìn phòng ngủ phía tây, có hơi chán ghét hất tay Đại đương gia ra: "Hoảng cái gì? Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, tiêu cục Trấn Viễn có thể sẽ đánh đến đây, không phải là ngươi đã chuẩn bị xong rồi sao? Hơn nữa, lần này người đến không phải là tiêu cục Trấn Viễn!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.