🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Không phải tiêu cục Trấn Viễn sao?" Đại đương gia sửng sốt: "Không phải là vừa rồi thuộc hạ nói bọn họ có cung nỏ hạng nặng sao?"





"Có nhiều người có cung nỏ hạng nặng mà, mấy xưởng ở phía Đông Hải không trang bị cung nỏ hạng nặng sao?"



Lâm tiên sinh hỏi ngược lại: "Vừa rồi ta nhìn từ trên cao xuống, những người vây quanh trại không mặc quần áo của nhân viên hộ tống, cũng không có cờ hiệu của tiêu cục Trấn Viễn, ngược lại lại có cờ lớn của nhà họ Khánh, tướng lĩnh cầm quân cũng là một nữ tướng, có lẽ là Khánh Mộ Lam của nhà họ Khánh!"



Nghe thấy người đến không phải là tiêu cục Trấn Viễn, viên đá trong lòng Đại đương gia đã rơi xuống, cảm thấy mình lại có thể làm được rồi.





"Tướng lĩnh dẫn quân là một nữ tướng sao?" Đại đương gia trừng mắt nói: "Tiêu cục Trấn Viễn đang coi thường trại Ngưu Gia ta à?"



"Sao hả, ngươi muốn Trương Lương đích thân tới đánh ngươi sao?" Lâm tiên sinh giễu cợt hỏi.



"Không phải vậy." Đại đương gia ngựng ngùng cười nói: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"



"Còn có thể làm gì nữa, làm theo kế hoạch đã chuẩn bị trước là được rồi!"







"Ta hiểu rồi." Đại đương gia hét lên về phía cửa: "Man Nhi, phái người đi gọi Nhị đương gia, Tam đương gia và Tứ đương gia đến đây!"

Không biết vì sao, rất nhiều hang ổ của thổ phỉ đều có một phòng hội họp, trại Ngưu Gia cũng không ngoại lệ, phía sau sân Đại đương gia, cũng có một phòng lớn trên cửa treo một tấm biển có chữ phòng hội họp.



Với tiếng đồng la, một số thủ lĩnh đương gia lần lượt đi đến phòng hội họp, gặp được Đại đương gia của bọn họ và Lâm tiên sinh.



Thổ phỉ trại Ngưu Gia vốn phụ thuộc vào một gia đình cường hào, sau đó Kim Phi đến, nhà cường hào này đã bị dọa bỏ chạy.



Cường hào kinh doanh nhiều năm, tích lũy được vô số tiền tài, mang theo vàng bạc châu báu và người nhà, thu dọn một chút là có thể bỏ chạy, nhưng hàng trăm người dân trại Ngưu Gia có thể chạy đi đến đâu được?



Lúc đó Đại đương gia đã nghĩ xong rồi, nghe nói tiêu cục Trấn Viễn không giết tù binh, nếu tiêu cục Trấn Viễn đánh tới, ông ta sẽ lập tức dẫn người đầu hàng.



Nhưng điều khiến ông ta bất ngờ là, tiêu cục Trấn Viễn không đánh tới, mà phái người cảnh cáo ông ta sau này phải an phận hơn, sau đó rời đi.



Bởi vì được tiêu cục Trấn Viễn cảnh cáo, thổ phỉ trại Ngưu Gia thực sự đã an phận hơn, không những không dám đến chỗ người dân lấy lương thực, thậm chí còn không dám cướp bóc gì nữa.



Cũng may trước đây bọn họ đã để dành rất nhiều lương thực, lương thực lấy được của người dân năm đó cũng không giao cho cường hào, tạm thời không cần lo lắng về đồ ăn thức uống.



Miệng ăn núi lở, mấy trăm tên thổ phỉ ngày ngày ăn lương thực dự trữ, dù mỗi ngày đều tính toán ăn uống, nhưng đến tháng sau tất cả lương thực dự trữ đã bị ăn hết sạch.



Ngay khi Đại đương gia chuẩn bị giải tán thổ phỉ, mang theo một số vàng bạc tích lũy những năm qua chạy trốn thì Lâm tiên sinh đã tới.



Lâm tiên sinh không chỉ mang theo hàng chục xe lương thực, mà còn mang theo một hộp chứa đầy bạc.



Hơn nữa, tài ăn nói sắc bén của Lâm tiên sinh đã nhanh chóng thuyết phục được Đại đương gia và thủ lĩnh thổ phỉ.



Trại Ngưu Gia bây giờ, người nói chuyện có tác dụng nhất không phải là Đại đương gia, mà là Lâm tiên sinh.



Thấy Lâm tiên sinh, bọn họ rối rít đứng lên chào hỏi.



"Tình hình khẩn cấp, mọi người đừng khách sáo, ngồi xuống đi!"



Lâm tiên sinh ra hiệu cho đám thủ lĩnh thổ phỉ ngồi xuống, phân công nhiệm vụ theo kế hoạch.



….



Bên ngoài trại, Khánh Mộ Lam và Tả Phi Phi đứng ở trạm gác tạm thời, cùng giơ ống nhòm lên nhìn về phía trại Ngưu Gia.



Hầu Tử chạy từ phía xa đến, leo lên thang mấy bước nhảy lên trạm gác.



"Tả xưởng trưởng, Khánh xưởng trưởng, thủ lĩnh thổ phỉ và Lâm tiên sinh đều đã vào phòng hội họp rồi!"



"Chuẩn bị xong máy bắn đá chưa?" Khánh Mộ Lam đặt ống nhòm xuống hỏi.



"Chuẩn bị xong rồi!" Hầu Tử xoa tay trả lời.



"Xác nhận dân tị nạn và đám thổ phỉ đều sống riêng biệt đúng không?"



"Xác nhận." Hầu Tử chỉ và trại Ngưu Gia ở phía dưới nói: "Ta đã cho người xác nhận hai lần rồi, lão thổ phỉ trước đây sống ở trong căn nhà ngói ở phía tây, gần đây cách đây một khoảng thời gian dân tị nạn bị cướp đều ở trong những căn nhà lá ở phía đông, chờ khi nộp chứng nhận danh sách đầu hàng lên mới có thể chuyển đến phía tây!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.