“Sao muội mới đi tới đây?” Kim Phi kinh ngạc hỏi.
Nhìn thấy Quan Hạ Nhi đón mình, y còn cho rằng Đường Tiểu Bắc đã sớm quay về làng Tây Hà rồi.
“Tiểu Bắc đưa bồ câu cho ta rồi” Quan Hạ Nhi nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Nếu không thì sao ta tới nhanh vậy được?”
Kim Phi nghe xong mới bừng tỉnh.
Đồng thời cũng hiểu Đường Tiểu Bắc tin chắc rằng Cửu công chúa có thể khuyên được mình, cho nên mới không hoảng không vội như vậy, bây giờ còn có tâm trạng trêu chọc đùa giỡn.
“Tướng công, núi Thiết Quán có hổ à? Vội vàng xuống núi thế làm gì?”
Đường Tiểu Bắc cười nháy mắt với Kim Phi: “Hay là đêm nay ở lại đây nhé?”
Kim Phi lười đáp lại cô ấy, quay đầu ngựa bỏ đi. “Mấy nữ lưu manh này càng ngày càng kiêu ngạo rồi, lần sau quay lại, nhất định phải chỉnh đốn bầu không khí trên núi cho hẳn hoi mới được!”
Kim Phi quay đầu nhìn một cái, trong lòng thầm ra quyết định.
Rõ ràng là y đã chinh phục được ngọn núi này, kết quả là mỗi lần tới đây đều có cảm giác hoảng loạn bỏ chạy.
Điều này khiến trong lòng Kim Phi vô cùng bực dọc.
Về làng, Kim Phi chứng kiến hình thức chào đón cấp cao nhất của hai thế hệ.
Ngoài những người bảo vệ cần thiết, tất cả dân làng đều dừng việc trong tay lại, ra ngoài chào đón.
Đội ngũ xếp hàng dài từ cổng làng tới tận năm dặm. Đi hết năm dặm này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411641/chuong-1151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.