“Đương gia, đến núi Thiết Quán gặp các tỷ muội đã chết trận đi...”
Quan Hạ Nhi tiếp đón Kim Phi từ đằng xa, ngoài nhớ nhung, còn có một mục đích khác là dẫn Kim Phi đi tới núi Thiết Quán một chuyến.
Nghĩ tới trận chiến trên núi Dương Khuyên mà mình nhìn thấy trong tình báo, lòng Kim Phi cũng cảm thấy kì lạ.
Y gật đầu nói: “Được, đi núi Thiết Quán xem thử”
“Đương gia à, các tỷ muội hy sinh đều đã nhận giấy hôn thư với chàng, cũng coi như người nhà họ Kim.”
Quan Hạ Nhi tiếp tục nói: “Lúc đương gia không ở đây, ta đã tự làm chủ, đồng ý xây từ đường cho bọn họ, viết vào gia phả của nhà họ Kim, mong đương gia đồng ý.”
Nói xong cô căng thẳng nhìn Kim Phi, sợ Kim Phi bác bỏ đề nghị của mình.
“Nàng sắp xếp rất tốt, ta không có ý kiến.”
Kim Phi nhìn khuôn mặt mong đợi của Quan Hạ Nhị, vừa vui mừng vừa đau lòng.
Vui mừng là Quan Hạ Nhi trưởng thành rồi, đau lòng cũng là vì cô đã trưởng thành.
Nếu có thể, Kim Phi hy vọng Quan Hạ Nhi mãi mãi không phải trải qua những chuyện phiền lòng này, cả đời đều không lo không nghĩ như trước kia.
Nhưng trời không chiều lòng người, lúc trong làng gặp khó khăn, Quan Hạ Nhi vẫn phải đứng lên ra mặt.
Vốn dĩ Kim Phi không giỏi biểu đạt, nên dù trong lòng cóngàn vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhẹ nhàng vỗ vào lưng Quan Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411640/chuong-1150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.