Chương trước
Chương sau
Trên chiếc thuyền này có cung nỏ hạng nặng, còn có cả xe bắn đá. Bọn thủy tặc hoàn toàn không dám đi xuống để cướp. châu Thủy Ngọc.

Để đề phòng tiêu cục Trấn Viễn quay lại báo thù, bọn thủy tặc chỉ đành nghe theo lời đề nghị của Lưu tiên sinh mà chọn cách chạy trốn.

Trước khi chạy trốn, ông cả còn dẫn người đi giết hết người trong một nhà của tên cường hào để trả thù cho sự sỉ nhục mà tên cường hào đó đã làm với ông ta.

Bọn chúng cho rằng chạy ra biển đã là an toàn rồi, nhưng ai ngờ người của tiêu cục Trấn Viễn cũng đuổi theo tới biển.

Thủy tặc cũng là những kẻ liều mạng với lưỡi đao dính máu, lại bị Lưu tiên sinh xúi giục nên ông cả đã trực tiếp dẫn người đi tập kích ban đêm vào đội thuyền của nhân viên hộ tống.

Các nhân viên hộ tống có ít người, lại không quen chiến đấu ở trên biển, nên thủy tặc lại một lần nữa giành chiến thắng.

Liên tiếp hai lần thành công khiến cho ông cả không khỏi kiêu ngạo, cho rằng tiêu cục Trấn Viễn cũng chỉ có như vậy.

Thế là ông ta bắt đầu khiêu khích tiêu cục Trấn Viễn. Vốn dĩ ông ta còn cho rằng Lưu tiên sinh sẽ khuyên ngăn ông ta lại, ai ngờ Lưu tiên sinh không chỉ không ngăn cản mà



còn rất ủng hộ.

Nói răng ông ta làm như vậy có thể tạo dựng được danh tiếng, là lựa chọn đúng đẳn nhất.

Ông cả nhận được sự đồng ý của Lưu tiên sinh thì lại càng thêm đắc ý.

Cho dù là Kim Phi có đích thân đến đây thì ông ta cũng không thèm để ý.

Theo ông ta thấy, Kim Phi cũng giống như tiêu cục Trấn Viễn mà thôi, danh không đúng với thực.





Cho đến bây giờ, ông ta mới lờ mờ nhận ra răng mình đã sai rồi.

Lúc này thuyền của thủy quân đã thắp sáng đuốc.

Ánh sáng của ngọn đuốc uốn lượn như con du long, trải dài hàng dặm, chặn hết lối ra.

Tiếng trống trận nặng nề xuyên qua màn đêm, giống như một cái búa gõ vào tim ông cả.

Đừng nói đến giao đấu, chỉ riêng khí thế này thôi đã hơn thủy tặc không biết bao nhiêu lần rồi.

Ông cả lúc trước còn đang vô cùng đắc ý, lúc này cuối cùng cũng hoảng sợ rồi, mồ hôi túa ra trên trán

Mà vào những lúc này thế này, Lưu tiên sinh thân là tâm phúc lại không có ở đây.

“Ông cả, ngài mau nghĩ cách gì đi, bọn chúng đã đến càng ngày càng gần rồi!”

Ông hai sốt ruột thúc giục.

“Làm thế nào đây, làm thế nào đây?”

Ông cả cũng sốt ruột đến mức đi vòng vòng. Sau đó ông †a bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó, bắt lấy cánh tay của ông hai nói: “Mau, đi ra sau núi dẫn mấy tên nhân viên hộ tống đó tới đây!"

“Dẫn bọn chúng tới làm gì?” Ông hai bối rối hỏi.

“Kim Phi đánh tới đảo Giải Kiềm chính là để cứu bọn chúng. Chỉ cần những tên này còn ở trong tay chúng ta, bọn chúng sẽ không dám manh động đâu!” Ông cả nói nhanh.

“Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ tới cơ chứ?”

Ánh mắt của ông hai sáng lên, xoay người chạy đi.

Vừa chạy còn vừa hét to: “Tam Cẩu Tử, dẫn người của ngươi theo ta đi về sau núi!”

Bọn thủy tặc còn đang bối rối, phát hiện thấy có người dẫn đầu, bèn lập tức đi theo.

Ông hai dẫn theo hơn hai trăm thủy tặc đi thẳng tới sau núi.

Kết quả đến con đèo nhỏ, trên đỉnh núi lại bất ngờ ném xuống hai vật đen xì.

Äm! Âm! Cùng với hai tiếng nổ dữ dội, ngọn lửa bay thẳng lên trời!

Lựu đạn lần này sử dụng là lựu đạn đã được Kim Phi cải tạo lại ở trên thuyền, bên trong có trộn thêm hạt sắt.

Sau khi phát nổ, hạt sắt sẽ bay đi khắp nơi.

Bị trúng ở khoảng cách gần hậu quả còn đáng sợ hơn cả trúng tên.

Mặc dù không dễ mà chết ngay được, nhưng hạt sắt thực sự có quá nhiều, thể tích lại nhỏ, vì vậy có thể dễ dàng cắm sâu vào trong cơ thể.

Với điều kiện trị liệu của thủy tặc, muốn lấy ra được chính là chuyện năm mơ giữa ban ngày.

Thủy tặc không hề có chút phòng bị nào, bị hai quả lựu đạn nổ tung ra một mảng lớn.

Trên mặt đất là bọn thủy tặc đang kêu gào thống khổ. Ông hai ở đằng sau áp trận nên tránh được một kiếp.

Mượn ánh sáng của ngọn đuốc trên đỉnh núi, ông ta lờ mờ thấy được mấy người đàn ông mặc áo giáp đen, đứng ở đầu bên kia đường núi.

“Sao ở đây lại có người của tiêu cục Trấn Viễn chứ?”

Ông hai vừa nhìn là nhận ra là áo giáp của nhân viên hộ tống.

Nhưng ông ta lại nghĩ không ra. Nhân viên hộ tống sao lại đi xuyên qua được sào huyệt của bên mình mà vòng tới phía sau chứ.

Người có nghỉ ngờ giống như ông hai còn có Trịnh Trì Viễn ở trên thuyền.

Anh ta cũng nhìn thấy ngọn lửa bay lên trời từ đằng sau núi đó.

Không chỉ có như vậy, khi Lão Ưng ném lọ dầu, anh ta cũng dẫn hạm đội thủy quân tới phong tỏa lối ra của đảo Giải Kiềm.

Anh ta tận mắt nhìn thấy một quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống chiếc thuyền gỗ ở phía dưới.

Nhưng khinh khí cầu được làm từ vải chống cháy dày màu đen, Lão Ưng mang theo khinh khí cầu bay quá cao nên lúc ném lọ dầu xuống, cũng chỉ rạch một đường ở mành che, hơn nữa khe hở còn đối diện với đảo Giải Kiềm, bên phía của hạm đội thủy quân căn bản không nhìn thấy.

Cho nên trong mắt binh sĩ thủy quân và Trịnh Trì Viễn, quả cầu lửa là xuất hiện từ giữa không trung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.