Kể từ khi rời khỏi làng Tây Hà, Kim Phi chưa chạm vào một cô nương nào.
Là một thanh niên có sinh lý bình thường, nhịp tim của Kim Phi hơi tăng nhanh.
Mặt y đỏ lên, trán lấm tấm mồ hôi. “Tiên sinh, ngài nóng lắm à?”
Thanh Diên lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay, đưa tay lau mồ hôi cho Kim Phi.
Kim Phi thật sự sợ mình không khống chế được, sao dám có động tác thân mật với cô ấy chứ?
Y rút lui theo bản năng.
Không ngờ đăng sau cũng là một cô nương, Kim Phi bỗng va vào ngực cô nương đó.
Cả hai người đều đỏ mặt.
Kim Phi vội chạy đến phía sau bàn, trong lòng hơi hối hận vì đã để những cô nương này vào trong lều.
Nhưng bây giờ các cô đều đã vào rồi, lại đuổi họ ra cũng không thích hợp.
Mà y cũng không thể rời đi, dù sao trong lầu cũng có rất nhiều văn thư.
Mặc dù không tính là cơ mật, nhưng cũng không thể tùy tiện để người khác xem được.
Không còn cách nào, Kim Phi chỉ có thể nhìn về phía cửa hô to: “Đại Lưul”
Nhưng Đại Lưu sớm đã trốn sang một bên, căn bản không nghe được.
Một nữ nhân viên hộ tống bước vào.
Thấy Kim Phi lúng túng, cô ấy cố nhịn cười hỏi: “Tiên sinh, có chuyện gì không?”
“Đi gọi a Bội tới đây”.
Tiểu Ngọc không có ở đây, A Bội chính là đại tỷ của nhân. viên hộ tống ở làng Tây Hà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411376/chuong-886.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.