Không có nhiệm vụ thì không có phần thưởng, chỉ có tiền lương.
A Bội quả nhiên kinh sợ, cong môi nói: “Được rồi được rồi, ta nghe lời ngài là được chứ gì?”
Nói xong cô ấy vẫy tay về phía các cô nương: “Xem ra các cô không có cơ hội rồi, đi theo ta nào”.
Không ít cô nương tỏ ra thất vọng nhưng không ai dám càn rỡ, đều ngoan ngoãn theo sau A Bội.
Lúc A Bội đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Phi ca, ta là người từng trải, hiểu rõ tâm tư của đàn ông, những cô nương này thật đẹp và quyến rũ, ngài thật sự không giữ lại vài người sao? Ngài yên tâm, ta bảo đảm sẽ không nói cho Hạ Nhi và Tiểu Bắc đâu”.
“Cút”.
Sắc mặt Kim Phi tối sầm, quát lớn.
“Được được được, cút thì cút, dù sao người hối hận cũng không phải là ta”.
A Bội lẩm bẩm một tiếng, dẫn theo các cô nương rời đi. Đợi người đi hết, Kim Phi mới cảm thấy dễ thở hơn.
Khánh Hâm Nghiêu này đúng là tìm cho mình một vấn đề lớn.
Nếu như ở trong thôn, mình còn có thể sắp xếp những người này đi tới xưởng dệt hoặc tới những nhà máy khác, nhưng đây lại là doanh trại, y thật không biết nên sắp xếp cho họ thế nào.
Chẳng lế làm một đoàn ca múa giải khuây?
Ø, dường như cũng có thể mà.
Kim Phi suy nghĩ về vấn đề này, đi ra khỏi lều.
Đồng thời còn bảo nữ hộ tống vén rèm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-song-mot-cuoc-doi-khac-kim-phi/3411377/chuong-887.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.