Ta đang ở.....
Còn chưa kịp nói hết câu ta liền cảm thấy bản thân nhẹ bẫng, sau đó trước mắt một màu tối đen. Khi mở mắt ra lần nữa đã ở trong cấm địa. Ta cố gắng ngồi dậy, cảm thấy sức lực của bản thân tiêu tán hết.
- Tỉnh rồi !
Đường Tịch đứng bên cửa sổ thấy ta tỉnh liền quay lại hỏi.
Ta im lặng một lúc rồi lại dùng thuật giả giọng Linh Vân:
- Ừm.....
- Xin lỗi, lúc nãy ta không cố ý làm cô bị thương
- Ta biết ! Ngài không hỏi sao ta lại ở đây sao ?
- Linh Vân, ta không còn sống được mấy ngày nữa. Cô có thể ở bên cạnh ta mấy ngày nữa không ?
"Mẹ ơi, đây là đạo lí gì ? Mời khách ở lại hay giam giữ ?"
- Nếu cô không đồng ý, ta sẽ xoá kí ức của cô về lần gặp gỡ giữa chúng ta rồi thả cô đi
" Ngài tưởng ta không muốn ra sao. Nhưng mà ta lỡ mạo danh Linh Vân theo ngài tới đây rồi. Bây giờ mà ta rời đi há chẳng phải ngài nghĩ Linh Vân vô tâm với ngài "
- Ta không muốn đi. Dù sao trong các đã có Linh Đàm. Ta hay đi chơi dăm bữa nửa tháng Linh Đàm tỷ cũng không để tâm !
- Nao kia ta chết, cô ra ngoài nhớ gửi lời cảm ơn của ta tới Linh Đàm các chủ.
- Ngài nói bậy gì vậy, ngài sẽ không chết đâu......
Ta kích động đến nỗi muốn xuống giường, mà vừa đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-khong-roi-ta-lam-nu-phu/2869985/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.